Chỉ chớp mắt đã tới ngày thương đội lên đường.
Hai cha con nàng thu dọn hành lý, gọi là hành lý nhưng thực ra chỉ là vài bộ quần áo, mấy đôi giày. Có điều bây giờ, trong hành lý của Ngọc Tử có thêm số muối giá hai trăm đao tệ, mang theo bên người cũng có chút phân lượng.
Khi hai cha con nàng tới chỗ thương đội, thương đội đã sắp xếp đâu ra đấy chỉ chờ xuất phát.
Xuất hiện ở trước mắt Ngọc Tử là một đoàn xe lớn gồm mười lăm chiếc xe ngựa, hai mươi chiếc xe bò, ba mươi chiếc xe lừa. Trong đoàn xe này, những kiếm khách giống như Cung thì có khoảng ba trăm người. Trong ba trăm người này, chỉ có năm sáu mươi người là người mà thương đội thuê tạm thời, còn lại đều là người được thương đội thuê lâu dài.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp, đội hình ở trên đường ước chừng kéo dài khoảng hai dặm.
“Người này chính là tên ăn mày lão Cung nhặt được sao?”
Mười mấy kiếm khách cưỡi ngựa mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Dưới ánh nhìn chăm chú, một chàng trai trẻ khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, sắc mặt vàng vọt vươn tay ra, vỗ thật mạnh lên vai Ngọc Tử, cười nói: “Thằng nhóc này tuy đen, nhưng da lại mịn màng, ngũ quan khá đẹp, có phần giống thiếu nữ.”
Chàng thanh niên này vừa nói xong, đám kiếm khách đều cười nghiêng ngả.
Trong tiếng cười vang, một kiếm khách cười to nói: “Đúng thế, người như thế này, thật không giống ăn mày. Không phải là đồng nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thi-xuan-thu/126641/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.