Edit: SaladRau
Lê Sân tránh nhưng không thể tránh ra, chỉ có thể theo bước chân hắn vào trong văn phòng của hắn.
Trên đường, cô còn bớt thời giờ liếc mắt nhìn Triệu Miên một cái.
Cô ấy rũ đầu đứng ở một bên, mắt kính thật dày che khuất đi biểu tình của cô, chỉ có thể từ tay đang nắm chặt văn kiện của cô, nhìn ra cảm xúc của cô.
Nhưng cô cũng không nhìn được bao lâu, La Luân liền khép cửa lại.
"Tôi thật sự cần phải đi."
La Luân buông cô ra, Lê Sân xoa tay nói.
Kỳ thật La Luân chẳng qua là nhất thời tình thế cấp bách, theo bản năng không muốn cho cô rời đi cho nên mới mang cô theo đi vào. Bây giờ hắn không biết phải làm như thế nào cho phải.
Tuy tay Lê Sân đỏ nhưng cũng không có vết thương nghiêm trọng, nếu vì chuyện này mà bôi thuốc cho cô, cũng quá mức chuyện bé xé ra to đi.
Cho nên đối mặt với ánh mắt hoang mang khó hiểu của Lê Sân, La Luân nghẹn nửa ngày, tầm mắt dừng ở trên ly cà phê hòa tan kia.
Sau đó hắn nghe thấy giọng nói của mình:
"Có thể giúp tôi pha một ly cà phê không?"
Nói xong, hai người đều sửng sốt.
Lê Sân là không thể hiểu được, còn hắn là hận không thể bịt cái mồm này lại.
"Pha cà phê?"
Lê Sân không đoán ra trong hồ lô của hắn chứa cái gì:
"Anh gọi tôi vào, chỉ muốn tôi pha cà phê cho anh?"
Đôi mắt đẹp của cô hơi trừng lớn, hơi có chút không thể tin được. Chỉ là biểu tình như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706386/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.