Edit: SaladRau
Hai người ngơ ngẩn nhìn nhau hồi lâu, không ai cử động.
Vẫn là La Luân phản ứng trước, hắn nhìn thấy ánh mắt Lê Sân không đúng, lập tức mở miệng giải thích:
"Tôi chỉ muốn kéo giúp em..."
"Hỗn đản,anh cố tình đúng không!"
Lê Sân bỗng nhiên chụp một cái tát xuống mặt hắn, lực đạo cũng không nặng, chỉ là La Luân vẫn có chút ngốc ngốc.
"Tôi không có..."
Hắn cho rằng Lê Sân hiểu lầm hắn, muốn giải thích cho cô hiểu. Không nghĩ tới Lê Sân bỗng nhiên cười, cười đến như hoa nở, đôi con ngươi tựa hai vầng trăng non cong cong.
Trước nay cô đều không cười lớn, ngẫu nhiên cũng tươi cười nhưng lại là rụt rè vừa phải.
Đâu giống như bây giờ, cười thoải mái vui sướиɠ như vậy, tựa như một bé gái hồn nhiên ngây thơ, làm hắn nhất thời ngây người.
"Tôi mệt mỏi quá."
Lê Sân cười xong, thần sắc trêи mặt lại trở về cô đơn.Sự chuyển biến này làm cho La Luân biết được nàng vẫn còn say rượu chưa thanh tỉnh.
Hắn vốn dĩ không phải là người biết an ủi người khác, thấy cô đã có ý thức, xoay người muốn đi.
Trong nháy mắt hắn xoay người, Lê Sân cầm tay hắn:
"Vì sao phải đi, tôi không đủ xinh đẹp sao, tôi có điểm nào kém cô ấy?"
Sức lực của cô mềm như bông, lời nói cũng mềm như bông, La Luân quay đầu lại, thấy cô thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, trong con mắt sáng lên có ủy khuất có không cam lòng, tựa hồ... Là nghĩ hắn là La Quân.
Hắn có chút không đành lòng, cầm tay cô đặt sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706380/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.