Dưới tình huống như vậy không đi cũng không ổn. Lê Sân chỉ đành giảm áp lực, chơi cùng bọn hắn vài lần.
Mạnh Trường Khác cũng bất động thanh sắc gia nhập đội ngũ, hai người đối diện rất ăn ý.
Cuối cùng vẫn là Hàn công tử về thứ nhất, Lê Sân thừa dịp mọi người náo nhiệt, lặng lẽ đi ra ngoài. Trước khi đi, nàng chỉ nháy mắt với tiểu nha hoàn.
Khi ra khỏi cửa phủ, Vân Liên đi đầu lên xe ngựa, Lê Sân lại bị Mạnh Trường Khác chặn lại ở phía sau.
Nàng chưa kịp phản ứng lại đã bị ấn vào ven tường. Mạnh Trường Khác ôm lấy nàng hôn sâu khiến người hít thở không thông.
Hôn xong, hắn còn lưu luyến ʍút̼ môi đã sưng đỏ:
"Thực nhanh, thực nhanh thì tốt rồi."
Hơi thở Lê Sân không đều dựa vào trong lòng ngực hắn, trong mắt còn có mê mang chưa rút đi:
"Cái gì thực nhanh?"
Mạnh Trường Khác ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn nàng:
"Khi nàng trở về sẽ biết."
Dứt lời, hắn nắm lấy vòng eo nàng hơi đẩy, Lê Sân bị lực đạo kia đẩy lên vài bước, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần, đã đứng ở phía trước xe ngựa.
Vân Liên nói:
"Quận chúa, đến lúc phải trở về rồi."
Lê Sân ngơ ngẩn quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy một góc áo bạch nguyệt chợt lóe qua, rồi sau đó hoàn toàn không thấy.
Nàng sờ sờ môi, chỗ kia còn mang theo hơi ấm và dư vị hơi đau. Lời Mạnh Trường Khác nói lại quanh quẩn ở trong đầu nàng. Làm nàng cảm thấy mờ mịt đầy đầu, làm thế nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706366/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.