Lê Sân đợi hồi lâu, Mạnh Trường Khác vẫn chưa buông tay, nàng cũng không lên tiếng, an an tĩnh tĩnh giống một đứa trẻ.
Qua hơn nửa canh giờ, tiếng vang ʍôиɠ lung đứt quãng hoàn toàn biến mất. Trong không khí chỉ còn sót lại mùi máu như có như không, cùng với vệt nước chưa khô trước án thư.
Mạnh Trường Khác lúc này mới buông tay, cúi đầu khẽ hôn ở trêи khóe môi nàng. Môi hắn hơi lạnh, màu trắng nhạt nhẽo trước sau như một, động tác hắn hôn Lê Sân mềm nhẹ, cùng với người hung ác vừa rồi như hai người khác nhau.
Lê Sân nhu thuận đáp lại hắn, nàng rõ ràng biết lúc này nàng đang làm cái gì.
Mạnh Trường Khác ở giữa môi nàng nỉ non:
“Tiếc thật đồ ăn ngươi làm đều nguội hết rồi.”
Lê Sân chớp chớp mắt, chóp mũi nhẹ chạm vào chóp mũi của Mạnh Trường Khác, nhợt nhạt cười nói:
“Gia đợi chút nô tỳ sẽ đi hâm nóng đồ ăn lên.”
Mạnh Trường Khác lại lắc lắc đầu:
“Không cần phiền toái như vậy, tùy ý ăn một chút là được.”
Hắn nói, cầm đũa trúc lên gắp một miếng măng giòn mới bỏ vào trong miệng nhai.
“Thủ nghệ của ngươi không tồi.”
Mạnh Trường Khác nuốt thức ăn xuống, lại gắp một món khác nếm. Lê Sân nhìn hắn ăn vui vẻ, cảm thấy trong bụng mình cũng trống trơn, liền bẹp môi, kéo kéo vạt áo Mạnh Trường Khác:
“Nô tỳ cũng đói bụng.”
Trong mắt nàng tràn đầy khát cầu, bộ dáng nhỏ tội nghiệp làm tăng thêm một phần ngây thơ.
Mạnh Trường Khác nhếch mi, trong mắt mang theo một tia ý cười chính hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706345/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.