Oanh Ca tất nhiên là không dám thề, hiện giờ quỷ thần tuy không còn thịnh hành nhưng so với hiện đại vẫn còn sùng bái hơn nhiều.
Nàng nằm ở trêи mặt đất dập đầu, tình cảnh này cũng không làm dập tắt tâm ngo ngoe rục rịch của nàng. Nàng khóc hoa lê đái vũ không làm phai đi nhan sắc.
Lê Sân chỉ thờ ơ lạnh nhạt, đem lọn tóc Mạnh Trường Khác quấn quanh đầu ngón tay. Bây giờ nàng đã biết vì sao lúc trước Mạnh Trường Khác sủng Oanh Ca như vậy.
Bản lĩnh cậy sủng mà kiêu này không phải người bình thường nào cũng dám sử dụng.
Mạnh Trường Khác có lẽ cũng đã nhìn ra, nhưng nam nhân này giỏi về tâm kế, trong bụng loanh quanh lòng vòng chín khúc mười tám cong, Lê Sân cũng chưa chắc nhìn ra tâm hắn. Khi Mạnh Trường Khác cười, nàng biểu hiện một chút cũng không kinh ngạc.
Lê Sân: (?˙ー˙?) Dù sao ta cũng đoán không ra.
“Thú vị.”
Ngực Mạnh Trường Khác hơi chấn động, Lê Sân có thể cảm nhận được hắn sung sướиɠ. Đương nhiên nàng cũng hiểu, đây cũng không phải là hiện tượng tốt đẹp gì, Mạnh Trường Khác sung sướиɠ, mang theo lạnh lẽo ngang tàn.
Hắn chống tay lên cằm, rất có hứng thú cười nói:
“Ngươi khóc rất đẹp, cặp mắt kia cũng không tồi, tiếng nói vẫn dễ nghe như vậy.”
Mạnh Trường Khác này chuyển biến quá nhanh đi, không nói Oanh Ca,Lê Sân cũng nhất thời chưa có phản ứng lại.
Hiện giờ nàng cũng đoán không ra.
Oanh Ca nghẹn, một lát sau trong mắt lại bốc cháy lên mong đợi. Nàng chỉ mong Mạnh Trường Khác nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706344/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.