Hôm sau Lê Sân đi chuẩn bị thiện cho Mạnh Trường Khác, bởi vì nếu không phải món ăn nàng làm bất cứ cái gì cũng chỉ là bình thường, hương vị món ăn nàng làm là tuyệt nhất, Mạnh Trường Khác bị dưỡng quen rồi nên chỉ ăn món nàng làm.
Nhưng khi nàng rời đi chưa được bao lâu, Oanh Ca liền lặng yên đẩy cửa ra, trong tay cầm bát sứ, trưng ra một khuôn mặt phù dung cười như hoa mùa xuân.
Mi Mạnh Trường Khác khẽ nhếch, bất động thanh sắc cúi đầu, động tác trêи tay không ngừng.
“Ngươi tới làm gì?”
Trừ bỏ gã sai vặt ở ngoài, tất cả cuộc sống hàng ngày của hắn đều là Lê Sân hầu hạ, nếu hắn nhớ không lầm, hắn chưa từng gọi Oanh Ca vào.
Oanh Ca vừa giống giận vừa tựa như không giận nhìn Mạnh Trường Khác một cái, quả nhiên là mị thái mọc lan tràn.
Chỉ tiếc Mạnh Trường Khác đang chuyên chú với quyển sách trêи tay hắn, nửa điểm cũng chưa từng nhìn thấy thật là uổng phí cho một phen nàng làm ra vẻ ta đây.
Oanh Ca thấy Mạnh Trường Khác không có phản ứng, âm thầm cắn môi, mất mát dâng lên trong chốc lát rồi nhanh chóng khôi phục lại tinh thần. Nàng bưng bát sứ gót sen nhẹ nhàng chậm rãi tới gần Mạnh Trường Khác.
Nàng cố ý dùng mùi hương Mạnh Trường Khác thích, nàng không phải ngu ngốc nên chỉ dùng mùi hương nhè nhẹ như có như không hấp dẫn người khác tìm tòi đến tột cùng.
Oanh Ca đem chén sứ kia để ở trong tầm tay Mạnh Trường Khác, tay áo rộng khẽ trượt xuống lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706341/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.