Chương trước
Chương sau
Từ ngày đó trở đi, một đoạn thời gian rất dài, Lê Sân không có nhìn thấy Khương Cảnh Văn. Đương nhiên nàng biết hắn đang trốn tránh nàng nhưng nàng cũng không để ý, chỉ làm tốt chuyện của mình , giống như chưa có phát sinh cái gì.
Vưu Tiêu vẫn thường thường tới tìm nàng nhưng Lê Sân đã yên lặng đánh dấu hắn là tra nam, cho nên đối với hắn ngày càng xa cách. Vưu Tiêu không rõ mình vì cái gì đột nhiên bị lạnh nhạt nhưng Lê Sân chưa nói, hắn cũng chỉ có thể tự nhiên.
Vì thế một ngày nghỉ trưa, Liễu Lam đem Lê Sân gọi lại đây.
"Có phải chị cùng Vưu Tiêu giận dỗi hay không?"
Lê Sân nhìn thần sắc quan tâm của Liễu Lam , trong lòng thầm than, không biết nên nói cái gì cho tốt. Kỳ thật Liễu Lam cũng không sai, nàng tốt với nguyên thân cũng không giống như là cố ý giả vờ, chỉ là chuyện tình cảm , nàng không muốn trộn lẫn.
"Không có," nàng cười nói, "Chỉ là cảm thấy, không hợp."
Liễu Lam nghe vậy đại kinh thất sắc, vội vàng đứng lên kéo nàng, trong miệng trách cứ nói:
"Lời này sao có thể nói bậy, vạn nhất bác sĩ Vưu nghe thấy, hắn sẽ rất thương tâm."
Tươi cười của Lê Sân phai nhạt:
"Nếu hắn thương tâm thì em thay chị an ủi hắn."
Nói xong, nàng cũng không đứng lại xem biểu tình Liễu Lam , xoay người đi khỏi phòng trực ban.
Vưu Tiêu , hắn do dự không quyết đoán làm thương tổn hai người yêu hắn, nữ nhân tín nhiệm hắn. Nếu nguyên thân thật sự cùng hắn kết hôn, mặc dù Liễu Lam rời đi, ai có thể đảm bảo, không có Liễu Lam thứ hai, thứ ba đâu?
Đến lúc đó, chỉ sợ nàng thương tổn càng lớn hơn nữa.
Lê Sân dựa vào phía sau cửa, yên lặng đem nhẫn đính hôn trên tay tháo ra, lúc đi ngang qua văn phòng Vưu Tiêu lẳng lặng để ở trên bàn công tác của hắn.
Có một số việc, càng sớm giải quyết càng tốt.
Nàng từ văn phòng Vưu Tiêu đi ra, bởi vì nỗi lòng cuồn cuộn, đụng phải một cái ngực. Chờ đến khi nàng xoa cái trán ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc lãnh đạm xuất hiện ở trước mặt nàng.
Hiển nhiên Khương Cảnh Văn cũng không nghĩ tới nàng lại ở chỗ này, hắn vốn định lập tức rời đi nhưng nhìn hai mắt Lê Sân, hắn thế nhưng cảm thấy không bước nổi chân.
Trầm mặc hồi lâu, hắn mới khụ một tiếng, hỏi:
"Không có việc gì chứ?"
Lê Sân hừ một tiếng, hung hăng xẻo hắn liếc mắt một cái, cái trán trơn bóng của nàng đỏ một mảng, nhìn qua có chút nghiêm trọng:
"Yên tâm đi, bác sĩ Khương , đâm chết cũng là tôi xứng đáng."
Khương Cảnh Văn nhíu nhíu mày:
"Tôi không có ý kia ..."
Lê Sân đem bảng biểu trên tay nhét thật mạnh vào trong lòng ngực hắn, đem hắn đẩy lui lại mấy bước:
"Được rồi, nếu anh không muốn nhìn thấy tôi , tôi sẽ rời đi ngay lập tức."
Nàng vừa nói vừa đẩy thân hắn ra, thẳng tắp đi về.
Nhưng nàng còn chưa đi vài bước, Khương Cảnh Văn liền một phen kéo lấy nàng, chờ đến Lê Sân quay đầu lại , hắn mới nói:
"Em cùng tôi tới chỗ này."
Lê Sân kéo tay nhưng không làm gì được, đành mặc kệ hắn đem mình kéo vào trong nhà kho.
Vào nhà kho, Khương Cảnh Văn mới buông cổ tay nàng ra.
"Bác sĩ, có chuyện gì không thể nói ở bên ngoài?"
Lê Sân đè đè tay, rất ủy khuất nhìn hắn. Cái miệng nhỏ phấn nhuận hơi phồng, nhìn thủy nộn mê người, không khỏi làm cho người ta có dục vọng nhấm nháp.
Khương Cảnh Văn mạnh mẽ chuyển tầm mắt, sợ mình lại nhìn nhiều một cái liền sẽ nổi lên ý niệm không nên có.
"Ngày đó... Thực xin lỗi."
Hắn mở miệng nói, Lê Sân nghe vậy động tác trì độn, an tĩnh nhìn hắn.
"Là tôi sai, tôi biết bác sĩ Vưu là vị hôn phu của em, nhưng vẫn không có khống chế được chính mình --"
Mắt hắn hơi hẹp lại nói, nhưng chưa kịp nói xong, đã bị Lê Sân đánh gãy:
"Em có thể trừng phạt anh không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.