12
Giống như chuồn chuồn chạm nước, lòng ta dâng lên một vòng gợn sóng.
Đợi khi ta ngồi vững lại, ta mới l.i.ế.m môi.
Hình như còn ngọt hơn cả bánh điểm tâm ta ăn hôm qua.
Lý Diễm trông lại không vui, đôi mắt đen thẳm, dường như muốn hút cả người ta vào trong.
Ta vừa định nói xin lỗi.
Hắn liền đứng dậy, đặt ta xuống ghế rồi cất bước đi ra ngoài.
Không nói một lời nào.
Thật là kỳ lạ.
Ông lão râu trắng ngày nào cũng đến châm cứu cho ta.
Kim dài đ.â.m vào đầu ta, đau đến mức ta đã khóc mấy lần.
Nhưng Lý Diễm luôn mang đến cho ta một ít bánh ngọt thơm ngon.
Ta liền vui vẻ trở lại.
Nếu hắn không bắt ta viết chữ nữa thì tốt hơn.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, ma ma nói chữ ta viết gần đây tiến bộ vượt bậc.
Ta nhìn trang giấy đầy chữ "Lý Diễm" mà mình viết, quả thực trông thuận mắt hơn trước rất nhiều.
「Phu quân đâu rồi?」Ta hỏi ma ma.
Ma ma lắc đầu: 「Nói là ra ngoài có chút chuyện, phải tối mới về.」
Mấy ngày nay hắn gần như đều như vậy, bận đến mức không thấy bóng dáng.
Khiến ông lão râu trắng tức giận nhảy cà tưng.
Ta gật đầu, cất tập giấy viết chữ trong tay đi.
Lúc Lý Diễm trở về, ta vừa sắc xong chén t.h.u.ố.c cuối cùng mà ông lão râu trắng đã kê cho hắn.
「Tháng sau là đến Tết rồi.」Lý Diễm nhìn chén t.h.u.ố.c trước mặt, hỏi ta, 「Nàng có muốn về Kinh đô không?」
Ta ngồi đối diện hắn, chống cằm nhìn hắn.
Không biết có phải vì những ngày này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thai-tu-phi-cua-vi-thai-tu-hung-tan/5047628/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.