11
Ánh mắt hắn dừng lại trên chữ của ta, khóe mắt dường như co giật một cái.
Một lát sau, hắn mới nhìn khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ của ta.
Thở dài một tiếng:
「Thôi vậy, từ từ rồi sẽ quen.」
Lý Diễm dường như rất hứng thú với việc dạy ta viết chữ.
Mỗi ngày đều bắt ta ở lại thư phòng viết chữ.
Viết đến nỗi cổ tay ta cũng đau.
「Hôm nay có thể không viết nữa được không?」Ta khổ sở nhìn hắn.
Hắn xoa đầu nhìn ta.
Mắt ta sáng lên, vội vàng chạy qua xoa đầu cho hắn: 「Có phải chàng lại đau đầu rồi không? Ta xoa bóp cho chàng nhé?」
Hắn liếc ta một cái:
「Cổ tay ngươi không đau nữa sao?」
「Không đau nữa, không đau nữa, ta xoa bóp cho chàng bao lâu cũng được.」Chỉ cần không phải viết chữ là được.
Lúc này Thanh Sơn từ ngoài cửa bước vào, thấy ta đang xoa bóp đầu cho Lý Diễm, hắn sững lại một chút, nhưng rồi cũng xem như không thấy.
Hắn nhìn Lý Diễm: 「Chủ tử, người đã đến.」
Lý Diễm gật đầu.
Thanh Sơn nghiêng người sang một bên, ta liền thấy một ông lão râu trắng từ ngoài bước vào.
Ông lão râu trắng đầu tiên là sờ cổ tay Lý Diễm.
Sau đó thở dài một tiếng.
「Ngươi nhẫn nhịn cũng giỏi đấy.」Ông lão râu trắng ý vị thâm trường nhìn ta một cái.
Ta chớp chớp mắt, nhìn về phía Lý Diễm.
Chỉ thấy đôi tai trắng trẻo của Lý Diễm đột nhiên đỏ lên.
Hắn khẽ quay đầu đi, có chút bực bội nói: 「Chuyện không nên nói thì đừng nói, ta hỏi không phải chuyện này.」
Lão đầu cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thai-tu-phi-cua-vi-thai-tu-hung-tan/5047627/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.