Khi Đào Tu Viễn vội vội vàng vàng xông vào phòng, Đông Vinh còn chưa ngồi ấm giường, mắt nhìn thấy đôi ủng đen đang dần tiến về phía mình, trái tim bất an cả ngày nay đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Khăn voan vừa được vén lên, khuôn mặt nhỏ xinh động lòng người cũng được lộ ra, lớp trang điểm nhẹ khiến Đông Vinh càng giống một tiên nữ trần gian, Đào Tu Viễn nhìn mà hai mắt sáng quắc, vội vàng nhào tới ôm lấy người: " Nương tửnhỏ, nương tử đẹp mắt quá đi!"
Đông Vinh cũng bị dung mạo của hắn làm cho kinh ngạc, tuy cậu đã đồng ý việc thành hôn, nhưng trước giờ cũng chưa từng được gặp phu quân tương lai của mình; lại càng chẳng nghĩ tới, Đào Tu Viễn là người anh tuấn tiêu sái đến vậy.
Đông Vinh được hắn coi như bảo bối mà ôm chặt, từ khoảng cánh gần như vậy, dường như cậu có thể ngửi được mùi hương quý giá trên người Đào Tu Viễn. Gương mặt cậu đỏ lên, liếc đến những người còn đang ở trong phòng lại càng mất tự nhiên, cậu đành nhẹ nhàng đẩy đẩy Đào Tu Viễn ra, kêu lên một tiếng: "Đại thiếu gia."
Thị nữ đứng im nhắc nhở nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, còn phải uống rượu hợp cẩn nữa ạ."
Hai chén rượu được nối bằng một dải lụa hồng, trán của Đông Vinh và Đào Tu Viễn kề nhau uống rượu, thuận đường uống cả hơi thở của đối phương.
Đào Tu Viễn đặt chén rượu xuống, mất kiên nhẫn nói: "Được chưa? Còn muốn làm gì nữa? Ta muốn ôm nương tử cơ!"
Hắn nói trắng ra như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-phu-chong-ngoc/1073037/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.