Sau khi Tô Lệ Nhã hoàn tất khóa dạy hô hấp, đã hướng Trình Lân cáo từ: “Trình Lân, chúng ta ở quý phủ đã quấy rầy nhiều, nay thương thế của A Kim đã khỏe lại. Chúng ta cũng đã tới lúc trở về Tô Gia thôn.”
Trình Lân đẩy cửa sổ ra, nhìn ngoài cửa sổ muôn hoa đua khoe sắc thắm nói: “Xấu nữ, ngươi thực sự phải đi?”
Người này rất không gia giáo, đã đến hơn mười ngày đều gọi nàng là xấu nữ, thật sự không lễ phép, Tô Lệ Nhã tức giận nói: “Trình Lân, ta có tên có họ đàng hoàng. Ta họ Tô, tên là Lệ Nhã. Còn có, sáng mai ta sẽ rời đi.”
“Bất quá, trước khi đi ngươi phải thanh toán nợ.” Trình Lân xoay người nói.
“Tính tiền? Ngươi không phải nói A Kim chữa trị không tốn một xu sao? Như thế nào ngươi lại đổi ý?” Tô Lệ Nhã châm chọc nói.
“Ta không thu tiền chữa trị. Nhưng tiền ăn ở nửa tháng phải thanh toán.”
Ăn ở?! Tô Lệ Nhã vừa nghe sắc mặt tốt lên nhiều. May mắn trong nửa tháng này, nàng chỉ ăn này nọ tầm thường. Mà A Kim vì phải uống thuốc nên khẩu vị không được tốt lắm vì thế cũng không ăn được gì nhiều. Tính hết chắc cũng không vượt quá mười lượng bạc. Bất quá nghĩ đến đường đường là y dược thế gia cư nhiên mở miệng đòi nàng mười lượng bạc cỏn con này. Tô Lệ Nhã mắt mang khinh thường nói: “Tốt lắm. Bao nhiêu tiền a? Ta sẽ trả.”
Trình Lân rút trong ngăn kéo ra một tờ hóa đơn, đưa qua cho Tô Lệ Nhã nói: “Tổng cộng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/1613339/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.