Edit: Lựu Đạn
Thẩm Mặc Trần có chút ảo não mà ngẩng đầu lên, mặc cho dòng nước tùy ý chảy trên khuôn mặt mình.
“Đáng chết!” Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, mình lại cản thấy Đào Tử không còn là cái phiền phức nữa, ngược lại có chút chờ mong cô thân mật với mình, lại bắt đầu từ bao giờ, mình hi vọng Đào Tử chỉ thuộc về duy nhất một mình mình, không muốn người khác tùy tiện chạm vào bé con....
Đôi tay Thẩm Mặc Trần chống tường, cúi đầu dòng nước ấm chạy dọc theo sợ tóc cậu, khuôn mặt tinh xảo cùng cái cổ đẹp của cậu mà chậm rãi rơi xuống.
rõ ràng là bộ dạng cái gì cũng không biết, vậy mà lại cố tình nói ra câu nói đó làm người không thể ngăn được nhịp tim tăng cao.
Cậu nhớ đến đôi mắt sáng lấp lánh của Đào Tử, mang theo chút chờ mong nhìn cậu, giọng nói dịu dàng, cô bé nói “Chồng ơi, em muốn ngủ cùng anh!”
“Chồng ơi, anh tắm nhanh nhé! Em chờ anh quay lại.”
Rốt cuộc cô nhóc có biết được dáng vẻ của mình như vậy, thật giống như một quả đào đáng yêu, ngọt ngào, chọc người nhịn không được muốn hung hăng cắn lên một ngụm.
Thẩm Mặc Trần tắm xong, trên đầu còn phũ khăn tắm liền đi về phòng.
Trong phòng, ánh đèn vẫn mang ánh sáng dịu nhạt như cũ, cô bé con nằm trên giường cũng đã đi vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.
Gia hỏa này, ngủ cũng nhanh quá đi!
Thẩm Mặc Trần ngồi ở mép giường, cẩn thận mà đánh giá Đào Tử đang ngủ ay.
Cằm của cô bé tuy rằng có dài ra, nhung khuôn mặt vẫn là tròn tròn, làn da trắn nõn dưới ánh sáng nhạt của đèn ngủ, có thẻ thấy được lông măng giống như mấy quả đào mọng nước, đôi mắt đen nhánh ngày thường luôn to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733273/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.