Edit: Lựu Đạn
Tay Thẩm Mặc Trần ôm Đào Tử dùng thêm sức, con bé ngốc này thật sự chính là muốn kiểm nghiệm sựkiên nhẫn của mình mà, thân thể mền mại của cô bị cậu ôm chặt vào lòng, xung quanh đều là hơi thở thơm mát của cô, cánh môi mềm mại ấm áp của cô lại chỉ cọ tới cọ lui trên môi mình, lại còn dùng hàm răng nhỏ gặm tới gặm lui, cái cảm giác này, quả thật chình là đang đùa bỡn mình đây mà.
Ông cụ Mao có nói, nếu hôn môi mà không lấy hôn nhân làm mục đich, vậy hết thảy chính là chơi trò lưu manh!!!!!
(Mèo: Này này, ông cụ Mao có nói mấy lời này thật sao?
Thẩm công tử: cô tránh ra cho tôi!!!)
Cậu hơi nhíu mày lại, nếu còn như vậy cậu sẽ tự mình ra tay….
Cũng may cậu vừa thay đổi thái độ, Đào Tử liền nhanh thu lại hàm răng của mình, thay vào đó là đầu lưỡi nhỏ ướt át của mình, nhẹ nhàng mà liếm môi cậu, cảm giác như vậy càng làm trái tim cậu thêm ngứa ngáy, càng làm cậu muốn ngừng mà không được…
Ô ô …. Đến vậy rồi mà anh còn chưa hài lòng sao……
Đào Tử nhìn đôi mày nhíu chặt của Thẩm Mặc Trần, trong lòng khóc chín dòng sông rồi, trái tim như nghẹn lại, dứt khoát bằng bất cứ giá nào.
Đầu lưỡi nhỏ bé không còn đảo quanh trên cánh môi cậu nữa, mà là đang ra sức cạy mở khớp hàm của cậu, muốn thăm dò thế giới bên trong chỉ thuộc về cậu….
Cảm nhận được đầu lưỡi no mềm của cô đang trằn trọc lưu luyến trong khoang miệng mình, Thẩm Mặc Trần cũng ném kiên nhẫn chờ đợi qua một bên, đưa tay nâng ót cô, dùng sức thêm cho nụ hôn này.
Đào Tử như cảm thấy một dòng điện truyền từ lưỡi lan rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733270/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.