Edit: Lựu Đạn
Đào Tử theo ngón tay Triệu Tuyết mà nhìn sang, nhìn một cái đã thấy được Thẩm Mặc Trần trong đám người, bất cứ lúc nào, ở đầu, cậu cũng luôn làm hấp dẫn ánh mắt người khác, chỉ là đôi mày đẹp kia bây giờ có chút nhíu chặt, giống như đang tự hỏi điều gì, da thịt trắng nõn như sứ, dưới ánh đèn trong sân bóng, nhuộm một màu trắng sáng, đôi mắt đen nháy dường như ngã màu, tỏ ra ánh sáng nhu hòa ấm áp, trong phút chống liền có thể lấy mất hồn phách của người khác.
Trái tim nhỏ bé của Đào Tử không nhịn được mà bắt đầu nhảy “Bang bang” không biết có phải hồi hộp do chuẩn bị biểu diễn hà là bởi vì sẽ biểu diễn ở trước mặc Thẩm Mặc Trần.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, đây không phải là lần đầu biễu diễn trước mặt anh ấy.”
Đào Tử hít sâu một hơi, không ngừng tự thôi miên bản thân, lần trước biểu diễn chỉ là một cái cây, đứng bất động một chỗ a, hơn nữa khi ấy mình còn nhỏ, mỗi ngày chỉ biết đi loạn theo sau Thẩm Mặc Trần, căn bản là không cần khẩn trương gì, bởi vì hình tượng của cô trước mặt cậu sớm đã không có gì đáng nói.
Dường như nhận được ánh mắt của Đào Tử, đôi mày của cậu giãn ra, nhẹ quay đầu lại, ánh mắt nhìn đến chỗ nhóm Đào Tử đang đứng,một cái chớp mắt, Đào Tử liền cảm thấy thời gian như đứng lại, toàn bộ thế giới như im lặng, chỉ còn lại ánh mắt sâu hút của Thẩm Mặc Trần, ánh mắt động lòng người, sáng chói như ánh đèn trên sân khấu, thẳng chiếu rọi vào lòng mình.
Vì cái gì... Bất kể là cô ở đâu, cậu cũng có thể tìm được cô?
Thẩm Mặc Trần cẩn thận nhìn cô bé đang co rúm nơi cánh gà, rõ ràng không chút son phấn, không hề trang điểm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733236/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.