“Đến trung tâm hội nghị quốc tế làm gì? đi chơi à? Chỗ đó không có gì tốt để đến chơi cả, chung quanh toàn là cao ốc văn phòng thôi.” Bác tài kia cũng không thèm chấp thái độ nhạt phèo của Thẩm Mặc Trần, chỉ một câu trả lời ngắn gọn mà bác có thể đáp lại cậu một đống lời …..
“Đến tìm ba cháu, ba có cuộc họp ở đó.”
“A, cô bé bên cạnh với cháu là anh em à? Hai cháu nếu đã đến N thị rồi, không có việc gì thì đến công viên thủy cung thế giới chơi đi, vườn bách thú hoang dã cũng không tệ đâu, mỗi ngày chú ở nhà ga đón rất nhiều bạn nhỏ đến những nơi ấy đó.”
“không phải, em ấy là vợ cháu.” Thẩm Mặc Trần vẫn cứ như cũ trả lời rất keo kiệt.
Bác tài vì mấy lời này của cậu mà ngốc đơ ra, nghẹn cả buổi mới có phản ứng.
“Nhóc con bao nhiêu tuổi? Mà đòi có vợ hả?”
“Mười bốn.”
“Hai đứa là yêu sớm à? Nên không phải là gạt người lớn trộm bỏ đi chứ?” sắc mặt bác tài có chút phức tạp, nhìn khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Thẩm Mặc Trần qua kính chiếu hậu, trong lòng âm thầm than thở, đây là cái đạo lý gì vậy trời, thằng nhóc mới hơn mười tuổi đầu đã có vợ, còn mình thì đã là lõa đàn ông hơn ba mươi mà vẫn còn độc thân, aiiiizzzzz…..
“Hai đứa cháu không phải yêu sớm.” Quả Đào vỗn dĩ vẫn luôn ngắm cảnh bên ngoài cửa xe, lúc này nghe thấy bác tài hỏi chuyện, ngược lại chồm đến dựa trên lưng ghế bác tài, giòn tan nói “ Cha nuôi nói, chúng cháu là đôi vợi chồng già mười mấy năm rồi.”
“Cha nuôi? Mười mấy năm? cô bé cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Khóe miệng bác tài không nhịn được mà run rẫy một chút, lại nhìn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733184/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.