Xe đến N thị đại khái mất ba giờ, xe đi được nửa đường thì đa số hơn nửa người trên xe đều mơ màng ngủ thiếp đi, Quả Đào cuối cùng cũng không chống cự nổi vì mệt mỏi do dậy sớm liền ngã đầu dựa vào đầu Thẩm Mặc Trần mà ngủ theo.
Ngoài cửa sổ, cảnh vật trên đường cao tốc vẫn như xưa, bảy, tám giờ sáng ánh mặt trời soi rọi tên mặt hồ bên đường cao tốc, gió nhẹ thổi, sóng nhẹ gợn lăn tăn trên mặt hồ.
Đến N thị đã là hơn chín giờ sáng, xe vừa mới ngừng lại ổn định, Thẩm Mặc Trần theo phản xạ mà mở hai mắt, vừa mới nhẹ động người thì Quả Đào cũng thức giấc ngáp một cái rồi hỏi “ Tới rồi ạ?”
“Ừ.” Thẩm Mặc Trần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, đã vào nhà ga N thị, hành khách trên xe cũng bắt đầu lục tục đứng dậy, lấy hành lý chuẩn bị xuống xe.
Quả Đào nhìn cậu, tiếp tục ngã đầu dựa vào vai Thẩm Mặc Trần, mơ màng nói “ Để em ngủ thêm chút nữa….”
“Sao thế? Khi nãy còn vội vả chạy đi soát vé mà bây giờ lại không muốn xuống xe?” Thẩm Mặc Trần nâng mày nhìn cái đầu bù xù của ai đó đang dựa vào vai mình, buồn cười trêu chọc cô nhóc.
“Ai nha, thì như lời anh mới nói đó, lúc xuống xe là sẽ rất đông người, khẳng định là anh cũng sẽ ngồi trên này đợi người ta xuống hết, rồi mới là người cuối cùng xuống xe đi, giống như mỗi buổi sáng lúc tan học anh đều là ngồi trong lớp chờ người ta đi về hết anh mới chậm rãi ra sau cùng đó chi.”
“không tệ, bây giờ còn biết một hiểu ba nha.”
“Đó là em không có ngốc, em rất thông minh nha.” Quả Đào nhắm mắt lại, đắc ý vô cùng mà trả lời.
“Ừ.” Thẩm Mặc Trần không có nói tiếp với cô nữa, mà chỉ dựa vào ghế xe, an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733181/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.