“Sao lại vậy ạ?” Đào Tử nhìn nữ sinh kia, cười rất hiền lành thêm bộ dáng vô hại, ngọt ngào nói “Em hôm nay muốn ngồi xe bus về, hai người cứ cứ tiếp tục, nghĩ bao lâu cũng được, em liền không quấy rầy nha.”
nói xong, liền đứng lên, đi thẳng ra khỏi phòng học.
Để lại nữ sinh kia ngơ ngác đứng tại chỗ, hồi lâu mới quay đầu nhìn Thẩm Mặc Trần hỏi “Hai người cãi nhau hả?”
Vẻ mặt Thẩm Mặc Trần xanh mét, không có trả lời, yên lặng đem giấy bút thu dọn, trực tiếp đứng dậy, rời đi
(Mèo: Này, này, không cần vứt bỏ con gái nhà người ta lại chứ!!!
Thẩm Mặc Trần: cô tránh ra cho tôi.”
Quả đào nhỏ deo cặp xách lắc lư đi tới cổng trường, vừa đi vừa đưa tay dùng sức mà đánh bồn hoa bên cạnh, trong miệng lầm bẩm nói “ Cho anh dịu dàng với người khác nè, cho anh giảng bài cho người khác nè, cho anh không đưa em theo, đánh chết anh, đánh chết anh...”
Chỉ là đánh đến sung sướng, bàn tay nhỏ đột nhiên bị một bàn tay ấm áp khác giữ chặt, Đào Tử ngẩng đầu nhì, liền thấy Thẩm Mặc Trần đang nhìn mình với vẻ mặt đầu phức tạp.
“Làm gì đó? Nhanh như vậy đã giảng bài xong rồi sao?” Quả đào nhở trừng mắt với cậu, giận dữ hỏi.“Ừ.” Thẩm Mặc Trần nhạt nhẽo lên tiếng, liền lôi kéo quả đào nhỏ đi đến nhà giữ xe.
“anh kéo em làm gì, anh không phải đã nói em tự mình ngồi xe bus về nhà sao?” Quả đào nhỏ dùng sức giãy giụa, không ngờ Thẩm Mặc Trần lại nắm chặt lấy cổ tay cô, căn bản là không thể để cô có cơ hội thoát ra được.
Thẩm Mặc Trần không nói lời nào, chỉ là sắc mặt lại càng thêm đen.
“Ô ô, đau, anh nhẹ tay một chút!!’’ Quả đào nhỏ nhìn tay cậu đang nắm chặt tay mình càng lúc càng thêm sức, nhịn không được kêu đau, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733133/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.