Ách…… Quả đào nhỏ sững sờ đứng tại chỗ.
Hôm nay sau khi tập múa xong, Thẩm Mặc Trần quả nhiên là không có đến phòng nhạc tìm cô bé, Lăng Vân nhìn vè mặt mất hồn mất vía của Đào Tử, thấy lạ liền hỏi “Đào Tử, cậu sao vậy, có phải cơ thể lại không khỏe hay không?”
Đào Tử nhìn thoáng qua cuối hành lang, mới quay đầu nhìn Lăng Vân lắc lắc đầu, nói “Tớ không sao đâu.”
Triệu Tuyết nhìn đồng hồ, nói “Đào Tử, chồng cậu hôm nay sao lại chưa đến đón cậu?”
Đào Tử nhớ đến lời Thẩm Mặc Trần nói sáng nay, im lặng không trả lời.
“Nếu không để mình đưa cậu về.” Lăng Vân nhìn Đào Tử bằng đôi mắt xinh đẹp chất chứa đầy hi vọng, chỉ cần không có Thẩm Mặc Trần, cậu tin bằng năng lực của cậu, khẳng định có thể theo đuổi được Đào Tử.
Đào Tử suy nghĩ, vẫn là lắc đầu, xách cặp lên, ba bước lớn hai bước nhỏ đi ra khỏi phòng nhạc, trong miệng cũng không quên chào hai bạn của mình “Tớ đi trước, các cậu nhớ khóa cửa cẩn thận nha.”
Triệu Tuyết nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Đào Tử, trong lòng biết rõ mà cười cười.
Lớp học nâng cao môn vật lý Thẩm Mặc Trần đang theo học ở phòng thí nghiệm tống hợp cách phòng nhạc cũng không xa, Đào Tử nhớ rõ cậu đã nói qua, bọn họ học ở phòng số một lầu một phía đông.
Đào Tử thở hồng hộc mà chạy đến cửa phòng thí nghiệm, nhìn một vòng trong phòng, trên bảng đen một đống công thức lộn xộn, trong phòng có bày bảy đến tám bàn học, chỉ còn lại năm ba người học sinh đang thu dọn sách vở, ánh mắt Đào Tử đảo nhìn từng người, cuối cùng dừng lại ở cuối phòng, có hai cái đầu đang chụm lại.
một cái đầu trong đó là Thẩm Mặc Trần, một một cái khác.... Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733132/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.