Hôm nay sau khi tan học, Lăng Vân cùng Triệu Tuyết liền bị Đào Tử lôi kéo chạy thẳng đến phòng nhạc, nói muốn luyện tập.
Lăng Vân mang vẻ mặt đầy tò mò nhìn Đào Tử nói “ Đào Tử, không phải cậu không được khỏe sao? không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa?”
Khuôn mặt trắng nõn của Đào Tử liền nổi chút đỏ hồng khó thấy được, nắm cánh tay Triệu Tuyết có chút chặt, nói “không sao rồi, tớ cũng khỏe lại rồi.”
Triệu Tuyết quay đầu nhìn cô với ánh mắt trong lòng hiểu rõ, che miệng cười trộm “Yên tâm đi, thân thể Đào Tử khỏe như trâu, chút bệnh vặt như thế, hai ba ngày là khỏi rồi.”
Đào Tử bất đắc dĩ đưa tay đấm bạn một cái, giả vờ tức giận nói “Tớ giống trâu chỗ nào hả?”
“Ai da, cậu không giống trâu, cậu giống khổng tức, ha ha!” Triệu Tuyết vui sướng khi người gặp họa mà cười vừa tránh né cái đấm của cô bạn.
Lăng Vân cười nhìn hai cô bạn trêu đùa nhau.
đi đến phòng học nhạc, Lăng Vân trực tiếp ném cặp sách ngay bục giảng, xoắn tay áo lên, ngay ngắn ngồi trước đàn dương cầm.
Đào Tử cùng Triệu Tuyết ngưng đùa giỡn, vẻ mặt chờ mong nhìn Lăng Vân.
Chỉ thấy hai mắt cậu khép hờ, hít sâu một hơi, sau đó đôi tay trắng nõn thon dài đặt lên phím đàn đen trắng ưu nhã bấm từng nhịp.
Tiếng đàn ưu nhã mà nhẹ nhàng chầm chậm vang lên, giống như gió nhẹ qua khe núi, mang theo hơi thở thơm ngọt của cỏ xanh, quanh quần bên người, lại như những áng mây trôi nổi tự do trên bầu trời xanh thẩm, lười biếng mà tùy ý, âm thanh du dương uyển chuyển, giống như mặt trời trên đầu, tùy ý chạy trốn vào trong lòng biển cả, thấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733121/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.