Ánh mắt Thẩm Mặc Trần, xuyên qua người Đào Tử, trong lúc vô tình thấy trong lớp học có người vẫn đang nhìn chăm chăm vào quả đào nhỏ nhà mình, người kia ngay lúc mình đến gần cô ngốc đã nhịn không được nắm chặt hai tay thành quyền.
Khóe miệng Thẩm Mặc Trần như có như không nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh thăm thẳm hiện lên mộttia cảm xúc không dễ nhìn ra được.
“anh về lớp học đây.” Ném lại một câu, liền trực tiếp xoay người rời đi.
Quả đào nhỏ ngơ ngác đứng sững tại chỗ, thẳng đến khi bóng dáng cậu biến mất nơi ngã rẽ hành lang, mới siết chặt chìa khóa trong tay, đi vào lớp.
“Đào Tử, cậu sao vậy? sao lại bộ dạng mất hồn mất vía như vậy?” Triệu Tuyết nhìn Đào Tử đi về chỗ ngồi, lại không nói một câu, chỉ là nhìn mặt bàn đến phát ngốc, không khỏi tò mò hỏi.
“Tiểu Tuyết…” Đào Tử quay đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn cô bạn nói “Làm sao bây giờ, vừa rồi khi đột nhiên Thẩm Mặc Trần đến gần mình, tim của mình đập rất nhanh, như vậy có phải nói là tớ thích anhấy?”
“Cái này….” Triệu Tuyế còn chưa kịp trả lời, Lăng Vân liền nhướn đôi mắt đẹp, sóng mắt đảo vòng nhìn quả đào, mỉm cười nói “Dưới tình huống này nhịp tim thay đổi đập nhanh cũng là chuyện thường.”
“thật không?” Đào Tử nửa tin nửa không nhìn Lăng Vân.
“thật.” Lăng Vân cười nhạt, đột nhiên đưa mặt mình đến trước mặt Đào Tử.
Đào Tử nhìn gương mặt Lăng Vân bỗng nhiên ập đến, hoảng sợ, cả người thiếu chút nữa té ngửa ra phía sau, đưa tay vỗ vỗ ngực mình, hoảng sợ hỏi “Cậu làm gì vậy, sao lại đột ngột đến gần như thế?”
“Cậu thấy chưa.” Lăng Vân bất đắc dĩ buông tay, cười tủm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733120/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.