“Bạn trai trò?” Chị xinh đẹp cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt trẻ con của Đào Tử, rốt cuộc thì vẫn nhỏhơn so với các bạn học khác một tuổi cho nên đứng giữa những đứa trẻ khác vóc dáng có phần bé nhỏxinh xắn.
“không phải, là ông xã.” Đào Tử rất nghiêm túc sửa lại lời nói sai của cô giáo xinh đẹp.
“À...À...” Chị xinh đẹp, vẻ mặt đầy ngạc nhiên gật gật đầu, nhìn về phía Thẩm Mặc Trần vẫy vẫy tay, ý bảo cậu đến đây.
Thầm Mặc Trần nhìn thoáng qua thấy Đào Tử còn ở trong phòng tập dáng đứng cơ bản, vẻ mặt khôngtình nguyện đi vào.
“ cô bé còn phải luyện tập thêm một lát nữa mới tan lớp được, trò tìm ghế ngồi chờ đi.” Chị xinh đẹp chỉ chỉ Đào Tử cả người mềm oặt đang tập dáng cơ bản, nói với cậu.
“không cần, em đứng ở đây chờ bé.” Thẩm Mặc Trần hờ hững trả lời, đôi mắt trong trẻo chăm chăm nhìn Đào Tử, hận không thể khoét một cái lỗ xuyên qua người bé.
“Ách...” Chị xinh đẹp nhìn Đào Tử một chút, dùng mắt nói với bé “ Ông xã trò khó bắt chuyện quá” liền tiếp tục nghiêm túc sửa chữa những lỗi cơ bản nhất của bé.
nói cũng lạ, từ khi Thẩm Măc Trần đứng chờ ở phòng múa, Đào Tử sau đó liền trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, rất nghe lời làm theo yêu cầu của chị xinh đẹp, không một chút qua loa tùy tiện nữa mà nghiêm túc hoàn thành dáng đứng cơ bản, thật làm cho chị xinh đẹp có chút giật mình mà tấm tắc bảo lạ.
“thật là, sức hút của cô giáo cũng không thắng nổi ông xã của trò a” Chị xinh đẹp, mang một mặt đầy thương taam, vỗ vỗ đầu Đào Tử, nhẹ giọng nói” Được rồi, đã đạt, thu dọn này nọ rồi về nhà đi.”
“Dạ, tạm biệt cô giáo!” Đào Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-va-phuc-hac-hoan-hi-tieu-oan-gia/2733009/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.