"Mấy cái đứa này có thôi làm chuyện con nít đuọc không?" Rốt cuộc Vương tể tướng phải lên tiếng, ông đã chịu đựng quá đủ rồi.
Nhìn thấy cha, hai huynh muội vô cùng bất ngờ, gương mặt đều lộ rõ vẻ sợ sệt, hoang mang. Vương Ngọc Đàn chạy tới chỗ cha mình, nàng cầm ống tay áo của ông lắc lư, miệng chu chu:"Sao cha lại ở đây ạ?"
Ông lườm nàng, hay lắm nữ nhi. Coi bộ về phủ ông xử lí mấy đứa như thế nào.
"Đây là nữ nhi của huynh à? Hay thật! Mới ngày nào chơi cùng Diệp Nhi, nay đã trở nên xinh đẹo như vậy rồi." Lục chỉ huy nửa đùa nửa thật nhìn Vương Ngọc Đàn đầy yêu thương. Nữ nhi này, ông vô cùng thương mến. Nếu có thể làm vợ của Diệp Nhi thì thật tốt.
Lúc này Vương Ngọc Đàn trố mắt quay sang nhìn Lục Diệp, sau đó nhìn sang Lục đại nhân, môi mấp máy:"Lục ca ca, hắn là Lục ca ca sao?"
Không hiểu sao nàng ngay lập tức bị cha mắng:"Không được vô lễ."
Nàng cảm thấy đầu óc quay cuồng, mọi thứ trước mắt nàng đều trở nên tối mịt. Cứ như vậy nàng ngất xỉu trước mặt biết bao nhiêu người. Bên tai vẳng vẳng tiếng gọi êm ái của một bé gái,"Lục ca ca đợi muội." Cô bé cứ gọi như vậy cho tới khi vấp phải cành cây rồi ngã xuống đất. Máu từ tay chảy xuống, cô bé khóc nức lên. Sau đó cậu bé phía trước quay lại đỡ cô bé dậy:"Muội không sao chứ? Đã nói bao nhiêu lần là đừng theo ta cơ mà. Nơi này nguy hiểm, để ta đưa muội về."
"Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-dam-hoang-hau/1785677/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.