"Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét." Hàng cây bên vệ đường vô tình trở thành nơi trút giận cho Vương Đàn Nhi. Mặc kệ những người xung quanh, nàng vẫn không ngừng dùng cành cây phá tan nát cả một dãy cây. Thử hỏi xem biểu ca nhà người ta trước giờ có ai chưa từng đưa biểu muội của mình đi xem lễ hội hoa sen không? Chắc chắn là không rồi. Chỉ có biểu ca của nàng là người luôn hứa thật nhiều sau đó thất hứa bấy nhiêu. Ngày thường đều bận tối mặt trên triều đình, về phủ thì ở lì trong thư phòng, hoàn toàn không đoái hoài gì tới nàng. Ngay cả những ngày lễ tết, huynh ấy cũng không có thời gian về phủ để ăn cùng một bữa cơm gia đình đúng nghĩa.
"Tiểu thư người đừng đánh nữa mà. Cây hỏng hết rồi kìa!" Thanh Tâm giằng lấy cành cây trên tay Vương Ngọc Đàn, nàng ta bỗng thấy nhẹ nhõm vì cành cây không gây ra vết xước nào trên tay của tiểu thư.
Đối với Thanh Tâm, tiểu thư dù lớn đến đâu thì tính cách vẫn còn rất trẻ con, hay làm nũng, đặc biệt không nể nang một ai. Nhưng nàng ta vẫn quý và thương tiểu thư của mình.
Nàng trừng mắt lên nhìn Thanh Tâm mà nàng ta chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào. Cảm giác như nàng là muội muội đang dỗi tỷ tỷ vì không được ăn kẹo. Ngay cả trút giận nàng cũng không được phép. Quá đáng lắm rồi đấy.
Tiểu Hùng mãi mới đuổi kịp được Thanh Tâm, đuổi đến nơi liền nằm bệt xuống đất thở hồng hộc. Kể ra Tiểu Hùng là một tên nô tài béo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-dam-hoang-hau/1785676/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.