Còn về Hầu Phu nhân, cũng vì để Tạ Lăng Triều trốn ra ngoài, dẫn đến chuỗi tai họa này xảy ra, thời gian ăn chay của bà kéo dài từ một năm thành ba năm.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ lòng như tro tàn của bà, e rằng bà sẽ ăn chay suốt đời để cầu phúc cho Tạ Lăng Triều.
Ngày Tạ Lăng Triều rời đi, ta không đi tiễn hắn, Tạ Tuyết Triều đã đi.
Khi trở về, chàng có vẻ buồn bã.
Ta hỏi chàng, chàng chỉ ôm lấy ta mà không nói gì.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, phu quân?" Ta áp mặt lên má chàng, dịu giọng dỗ dành: "Chẳng phải chàng đã nói là từ nay về sau, phải nói với ta mọi chuyện sao? Lẽ nào Tạ đại lang quân cũng muốn thất tín rồi?"
Chàng do dự một lát.
"Lăng Triều nhờ ta chuyển lời đến nàng: nó xin lỗi."
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Còn nữa..." Chàng rũ mi mắt, hàng mi dài cong vút run rẩy như cánh bướm: "Nó nói với ta rằng dù yêu hay hận, trong lòng nàng mãi mãi có một chỗ dành cho Tạ Lăng Triều nó."
Ta cũng im lặng.
Tạ Tuyết Triều không nói thêm gì, càng ôm ta chặt hơn. Hương thơm thanh khiết như hoa mai trắng quẩn quanh trong vòng tay khiến trái tim ta chợt mềm nhũn.
"Phu quân," Ta ôn tồn: "Nếu nói bây giờ, ta lập tức xem Tạ Lăng Triều như người xa lạ thì là nói dối, nhưng ta đã không còn tình yêu cho nó từ lâu, hận cũng không tới, không còn thứ tình cảm mãnh liệt như vậy nữa. Ta sẽ quên nó và ta cam đoan rằng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-chau/4897599/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.