Sáng sớm, Du Cẩm Ngọc bị thằng con quý tử đánh thức. A Tước lay lay cơ thể cậu, giọng cao hơn bình thường gọi lớn, "Ba à! Dậy thôi!"
"Ưm..." Du Cẩm Ngọc vặn vẹo trên giường, tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ cổ họng. "Đợi một chút..."
"Ba à!" A Tước không nói hai lời, trực tiếp đem rèm cửa kéo mạnh qua một bên, Du Cẩm Ngọc bị ánh sáng làm cho chói mắt, rốt cuộc cũng không thể trốn tránh nữa.
Cậu uể oải ngồi dậy, trên mặt mang theo biểu tình ngái ngủ, ngơ ngơ ngác ngác ngồi trên giường. A Tước thấy cậu đã tỉnh, nó loay hoay kéo người vào nhà vệ sinh.
Du Cẩm Ngọc cuối cùng cũng lấy lại được chút ý thức, mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh. A Tước thấy Du Cẩm Ngọc đã đi khuất, đứa bé bắt đầu công việc của một "nàng Lọ Lem" nhỏ.
Đứa bé kéo và gấp chăn lại cho gọn gàng, dường như rất khó tính, gắp đến mức chăn vuông thành cái hộp mới chịu được. Gối cũng được A Tước chỉnh ngay ngắn lại trên giường.
Du Cẩm Ngọc từ nhà vệ sinh đi ra, dường như rất quen thuộc với cảnh này. A Tước nhìn thoáng qua cậu, thấy tóc xù xù của của ba có mấy lọn tóc chỉa ra xung quanh thì cau mày.
"Ba, mau lên giường ngồi đi." đứa bé nói.
Du Cẩm Ngọc cũng chẳng hiểu gì, hai ba bước chân nối nhau ngồi phịch ở mép giường. A Tước chạy đi đây đó lấy lược, sau đó bắt đầu công việc chỉnh lại mái tóc hư đốn của Du Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam/3717661/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.