Côn thịt to hệt như cây gậy sắt đã được hơ qua lửa. Mang theo nguồn nhiệt muốn bỏng người tách mở vách thịt ra. Miệng huyệt căng ra đến trắng bệch, dù khó khăn nhưng cái miệng nhỏ vẫn tham lam cắm mút lấy cự căn của hắn.
Âm hành vừa đâm vào đã bắt đầu hoạt động, Du Cẩm Ngọc ngay cả thời gian thích ứng cũng không có, bị chịch cho cơ thể không ngừng đong đưa.
Cả người thiếu niên như con thuyền nhỏ, bị côn thịt như vũ bão vùi dập lênh đênh trên biển khoái cảm vô tận.
Du Thanh không hề biết tiết chế, điên cuồng trên cơ thể Du Cẩm Ngọc mà tàn sát bừa bãi.
Cả hai điên loan đảo phụng đến không biết trời trăng như thế nào.
Du Cẩm Ngọc nằm bệch trên giường, cả người run rẩy như muốn tan rã, khoái cảm tê dại khiến cậu không cách nào khống chế được bản thân, không lâu sau liền ngất đi.
Du Thanh vẫn say mê ra vào không biết mệt mỏi. Khi âm hành vô tình lướt qua miệng tử cung nhỏ hẹp của thiếu niên thì như vớ được vàng, liên tục công kích nơi đó.
Tử cung nhỏ vừa nhạy cảm vừa sức phòng thủ yếu, bị âm hành đánh vài cái đã run rẩy hé ra, mở đường cho con quái vật vào bên trong hành hạ mình.
Du Cẩm Ngọc bị khoái cảm bén nhọn làm cho tỉnh dậy từ cơn mê.
Khi tỉnh dậy lần nữa phát hiện bản thân vẫn chưa thoát khỏi bòng tay của dã thú. Du Cẩm Ngọc mặt mũi méo xệch đi, mặc kệ bản thân trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam/3598606/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.