Du Thanh hơi nhích người, kéo thiếu niên đang sụt sùi khóc trong ngực ra. Tay hắn nâng cằm cậu lên, để đôi mắt đỏ ửng sưng húp của cậu đối diện với mình.
Giọng nói đã không thể kiềm chế được độ lạnh lùng, hỏi, "Em nói sao? Kể lại rõ ràng anh nghe."
Du Cẩm Ngọc ngẩn người, không hiểu sao lại thấy bất an.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn hít mũi rồi kể lại mọi chuyện cho Du Thanh nghe.
Du Cẩm Ngọc cảm thấy tay Du Thanh đang nâng cằm mình có chút siết lại hơi đau. Cậu mím môi, lặng lẽ quan sát biểu tình của hắn.
Người đàn ông sau khi nghe thì vẻ mặt càng ngày càng tối, biểu cảm chính là một lời khó nói hết.
"Biết ngay mà." Du Thanh tức giận lầm bầm.
"Dạ?" Du Cẩm Ngọc nghe không rõ nên hỏi lại.
Đột nhiên vai bị đè xuống, ngón tay người đàn ông siết chặt lấy vai cậu.
Du Cẩm Ngọc không hề thích cảm giác bị giam cầm như vậy, nó đều gợi lại cho cậu những cảm xúc và kí ức không hay.
"Buông ra, đau em." cậu nói với Du Thanh, giọng vừa khóc xong mang theo chút âm mũi, cảm giác như đang làm nũng.
Du Thanh nghe giọng điệu này của cậu, tâm trạng đang tức giận Du Hàm lại chuyển sang cậu, hắn âm dương quái khí nói, "Em còn tâm trạng làm nũng?"
Du Cẩm Ngọc sửng sốt khi nghe hắn buộc tội, cậu lắc đầu phủ nhận, "Em không có."
"Còn nói mình không có?" Du Thanh nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng đến mức Du Cẩm Ngọc run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam/3598605/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.