"Em mới chờ thôi ạ." Du Cẩm Ngọc mắt sáng như sao khi nhìn thấy Du Hàm. Hay chính xác hơn là trà sữa trên tay hắn.
Du Hàm làm như không thấy ánh mắt của cô gái bên cạnh. Biểu cảm tự nhiên đón lấy cặp sách của Du Cẩm Ngọc rồi đưa trà sữa cho cậu.
Lưu Bối Nhi cảm thấy bản thân hoàn toàn bị bơ thì có chút bực dọc. "Bạn học Du...?"
"A! Xin lỗi cậu nhé. Chắc mình không giúp được cậu rồi. Mình đi trước nhé." Du Cẩm Ngọc nói xong liền vui vẻ kéo tay Du Hàm rời đi.
Hoàn toàn không để ý đến gương mặt sượng như sắp nứt ra của Lưu Bối Nhi.
Mấy vấn đề gì gì đó của người khác làm sao quan trọng bằng trà sữa anh cả mua cho cậu được.
Du Hàm thì càng không quan tâm, đến nhìn cũng lười mà thẳng thừng lướt qua Lưu Bối Nhi.
Chiếc xe rời đi, Lưu Bối Nhi lúc này mới để lộ gương mặt thật. Ánh mắt cô lóe lên sự tức giận cùng không cam tâm.
"Ai vậy?" trên xe, Du Hàm hỏi thiếu niên.
"Bạn mới ạ." Du Cẩm Ngọc rất thành thật trả lời, cảm thấy chưa đầy đủ nên kể thêm. "Ngồi kế bên em."
Nam nhân khẽ nhíu mày. Kể từ khi thiếu niên học cấp hai Du Hàm đã luôn dặn dò với nhà trường rằng phải sắp xếp cho Du Cẩm Ngọc ngồi một mình.
Đó cũng là lý do mà trong suốt khoảng thời gian đó cậu không hề có lấy một người bạn nào.
"Bạn mới à?" nam nhân rất nhanh đã bắt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam/3598576/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.