Du Cẩm Ngọc mơ màng tỉnh dậy. Do đang là mùa hè nên mới sáu giờ mà bên ngoài đã đầy nắng. 
Chiếc rèm cửa màu xanh mà bình thường Du Cẩm Ngọc rất thích giờ đây lại trở thành hung thủ chính phá hoại giấc ngủ của cậu. 
Đến khi cậu mơ màng bước xuống phòng ăn thì Du Hàm đã ngồi sẵn ở đó. 
Nhìn quanh không thấy Du Thanh nên thiếu niên bèn hỏi: "Anh ba đi rồi ạ?" 
"Ừ, đi từ sớm." Du Hàm bị bộ dạng ngái ngủ của Du Cẩm Ngọc làm cho trong lòng mềm nhũn. 
"Lại đây." 
"Dạ..." 
Du Cẩm Ngọc ngồi xuống bên cạnh nam nhân. Người làm nhanh chóng dọn lên bữa sáng cho cậu. 
Du Hàm thuận tay vuốt xuống mấy lọn tóc rối trên tóc thiếu niên. Cảm xúc mềm mại truyền tới khiên hắn không nhịn được xoa thêm vài cái. 
"Sao không ngủ thêm đi?" Thấy thời gian vẫn còn sớm nên Du Hàm tỏ vẻ muốn em trai lên ngủ tiếp. 
Du Cẩm Ngọc lắc đầu, hai má nhai nhai đến phồng lên, đáp: "Rèm cửa màu sáng quá. Nắng chói làm em không ngủ được." 
"Ừ. Vậy lát kêu người qua thay cho em. Lên xe thì tranh thủ chợp mắt một chút đi." Du Hàm xoa xoa đầu thiếu niên. 
"Dạ." 
Du Hàm đem bữa sáng xử lý nhanh chóng. Kiên nhẫn nhìn thiếu niên nghiêm túc cất đồ ngọt vào hộp thức ăn trưa. 
"Đi thôi ạ." Du Cẩm Ngọc vui đến cười tít mắt. 
Có vẻ do sự nhiệt tình hôm qua mà anh cả hôm nay rất chiếu cố cậu. Dù cậu có ăn quá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam/3598575/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.