Người dịch: Tồ Đảm Đang Đúng như cô Lưu đã dự đoán, Phó Gia và Lạc Lạc chung sống rất vui vẻ, trong ba ngày đều không xảy ra bất cứ chuyện gì. Hai vợ chồng yên tâm thu xếp hành lý chuẩn bị xuất phát. Phó Gia còn đặc biệt xin nghỉ nửa ngày, đưa Lạc Lạc đến trường mẫu giáo rồi lại quay về nhà cô Lưu lên xuống ba lần để xách toàn bộ hành lý của hai vợ chồng lên xe mình, lái xe đưa họ ra sân bay. "Phó Gia, có để lỡ công việc của em không?" Cô Lưu lo lắng hỏi. Thời tiết mùa hạ nóng bức, Phó Gia đã lên xuống cầu thang ba chuyến để chuyển hành lý giúp họ, trán đã thấm đẫm mồ hôi. Cô Lưu trông mà đau lòng, sau khi đến sân bay mua một hộp kem vừa đưa cho Phó Gia vừa nói: "Đừng vội đi về, ăn tí kem lạnh giải nhiệt trước đã." Phó Gia nhận lấy hộp kem, cười lên: "Cô xem em là Lạc Lạc rồi." Cô Lưu cầm khăn giấy trong tay, rất muốn tự tay lau mồ hôi cho cậu. Bà thường nghĩ rằng nếu như bà gặp Phó Gia từ khi cậu còn nhỏ, thì nhất định bà sẽ nhận nuôi cậu. Nếu như Phó Gia thật sự là con trai bà, thì bà sẽ không giống như bây giờ, muốn quan tâm nhưng lại ngại mặt mũi. "Trong mắt cô thì em và Lạc Lạc như nhau cả." Cô Lưu đưa khăn giấy cho cậu. "Trong tuần cô đi này, em nhớ chăm sóc mình và Lạc Lạc thật tốt, biết không?" Thật ra bà không có lập trường để nói với Phó Gia câu này. Bảy năm nay, sự giúp đỡ của bà cho Phó Gia rất ít ỏi, Phó Gia luôn đều là tự chăm sóc chính mình. Phó Gia gật đầu đồng ý. Cô Lưu chào từ biệt cậu, đi làm thủ tục lên máy bay với chồng. Sau mười mấy tiếng bay, bà đáp đất, bạn bè đến đón bà và chồng, ba người lâu năm chưa gặp, vẫn thân mật như nhiều năm trước đây, trò chuyện sôi nổi trên xe. "Cô Lưu này, cô và thầy Thang mang nhiều đồ quá rồi đấy, hai người già mấy người sao xách nổi vậy?" Bạn bè bà hỏi bông đùa. Thầy Thang cướp lời cô Lưu trả lời: "Thì chẳng phải nghĩ anh bao năm rồi chưa được về nước, không nếm được mùi vị quê nhà nên mang đến cho anh và con gái con rể anh đây sao." Cô Lưu cũng nói: "Anh đừng khách sáo nhé, học sinh lái xe đưa chúng tôi đến sân bay, đồ đạc là do nó xách cả đấy. "Học sinh gì?" Bạn thân cười lên. "Bây giờ học sinh tốt không còn nhiều nữa rồi, cơ mà chị đây cũng là một giáo viên tốt, học sinh chân thành với chị cũng không có gì lạ nhỉ." Thầy Thang liếc mắt nhìn cô Lưu một cái, nói: "Tốt cái gì, nhiều năm như vậy mà bà ấy chỉ thiên vị mỗi cậu này, còn là bởi vì nó có quan hệ tốt với Lục Tề An." Cô Lưu liếc chồng bằng nửa con mắt, giải thích với bạn thân: "Anh đừng nghe ông ấy nói bậy, cho dù không có Lục Tề An thì tôi cũng thiên vị nó. Nhắc mới nhớ, anh còn nhớ Tề An không, nó là con trai của Tề Băng." "Tôi nhớ chứ." Người bạn này nói. "Con trai của Tề Băng sao tôi không nhớ được. Hồi còn ở trong nước thằng bé có chút xíu kìa, Tề Băng bế nó ra ngoài chơi một lần, sau đó cũng không gặp lại bao giờ nữa, nếu như năm ấy..." Con người ta khi đã tới tuổi rồi thì dễ chìm vào trong hồi ức, những kinh hoảng và phẫn uất năm ấy giờ đều đã trở thành tiếc nuối và thương xót. Ba người đều rơi vào trong trầm ngâm, không nhắc lại Tề Băng nữa. Mấy giây sau, người bạn tốt này chủ động đổi đề tài: "Hai người chắc chắn không ngờ được đâu, cho dù không nhắc đến Tề An với tôi, thì tôi cũng phải nói về nó đây. Mặc dù mấy năm nay không gặp nó nhưng tôi biết nhà nó đang làm gì mà, con gái tôi mấy năm trước tốt nghiệp tiến sĩ không phải sao? Bây giờ đang làm trong công ty của nó đấy." "Cái gì?" Cô Lưu ngồi thẳng dậy, vội vàng hỏi. "Anh nói thật sao?" Dáng vẻ gấp gáp của bà chọc ông bật cười: "Đương nhiên là thật rồi, sao lại kinh ngạc thế chứ, mấy năm nay không liên lạc với nó sao? Năm ấy chị còn là chủ nhiệm khoa thời cấp ba của nó, thỉnh thoảng lại đem việc này ra khoe với chúng tôi đấy." Cô Lưu băn khoăn một lúc rồi lắc đầu: "Bảy năm trước chúng tôi đã ngừng liên lạc rồi, bây giờ nó sống thế nào, vẫn ổn chứ?" "Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, em ấy làm sếp lớn trong công ty, con gái tôi mới đi làm có mấy năm mà, có điều con tôi nói em ấy làm việc rất cẩn thận nghiêm túc, tăng ca lên là như không muốn sống nữa vậy, làm nó cũng phải tăng ca theo." Cô Lưu hơi hoang mang. Trong bảy năm qua, thật ra bà và Lục Tề An có liên lạc với nhau một lần, chỉ một lần duy nhất. Cũng là năm mà Lạc Lạc đến ở với bà ấy, hiệu trưởng và phó hiệu trưởng đều lần lượt bị cách chức, lãnh đạo trường cũng thay đổi hoàn toàn, chỉ có bà là không chút lung lay, còn được trường bầu lên làm hiệu trưởng. Bà tự cho mình năng lực có hạn, thoái thác không chịu nhận, đêm ấy bà nhận được một cuộc gọi lạ. Lục Tề An gọi đến. Bà cầm điện thoại không thể tin được, xúc động lên hỏi tình hình mấy năm nay của hắn, Lục Tề An lại chỉ hỏi bà: "Sao cô không đồng ý làm hiệu trưởng?" Cô Lưu lòng đầy kinh ngạc, không ngờ sự biến đổi lớn như thế này ở lục trung lại có sự nhúng tay của hắn. Bà giải thích với Lục Tề An nguyên nhân mình không muốn làm hiệu trưởng, Lục Tề An không miễn cưỡng bà. Cuối cùng, bỗng nhiên Lục Tề An im lặng một lúc lâu, mới khẽ hỏi: "Phó Gia vẫn ổn chứ ạ?" Nếu không phải cô Lưu tập trung lắng nghe giọng nói của hắn thì rất có thể đã bỏ qua câu nói này rồi. Giọng của Lục Tề An quá nhẹ, thay vì nói là câu hỏi, thì nó giống với một tiếng thở dài hơn. Lúc đó, mắt của cô Lưu đỏ lên, bà nghẹn ngào che micro điện thoại lại rồi đưa điện thoại ra xa. Còn gì bà không hiểu nữa không? Lục Tề An luôn dùng cách độc nhất vô nhị để đối đãi với Phó Gia. Ngay cả người ngoài như bà cũng dần dần hiểu ra được rồi. "Bảy năm không liên lạc..." Bạn của bà thở dài. "Có lẽ là ở nước ngoài bận học bận công việc gì đó không có thời gian liên lạc với chị rồi. Ba nó quản lý nghiêm ngặt, như Tề Băng năm đó cũng vậy, quản quá nghiêm đi. Nhưng chị cũng đừng buồn, chắc nó sẽ liên lạc với chị nhanh thôi, tháng trước con tôi nói Tề An về nước rồi, hơn nữa còn là về định cư luôn, công việc đã chuyển về nước hết cả rồi." Cô Lưu mở to mắt, ngơ ngác nhìn bạn tốt của bà. Thầy Thang thấy bà sai sai, hỏi: "Bà đờ đẫn gì đấy." Cô Lưu nhìn chồng mình, hơi luống cuống. Trong bảy năm qua, bà luôn mong Lục Tề An trở về, muốn hỏi xem mấy năm qua hắn sống thế nào. Nhưng khi lúc này đã đến thật rồi thì suy nghĩ đầu tiên trong đầu của bà lại là Phó Gia. Bà run tay cầm điện thoại lên, nói: "Tôi... tôi có biết đâu, em ấy về rồi, tôi phải gọi cho Phó Gia ngay, nhưng mà, tôi..." Thầy Thang đỡ lấy tay bà nói: "Bà bình tĩnh chút nào, chúng ta vừa đến nơi, đợi ổn định đi rồi gọi cũng đâu có trễ." Cô Lưu cố chấp đẩy tay ông ra, gọi cho Phó Gia. Giờ này ở trong nước đã là chiều tối, Phó Gia nghe điện thoại, nghe bà hỏi lộn xộn cậu gần đây có gặp chuyện gì không. Ban đầu Phó Gia còn tưởng bà đang lo lắng Lạc Lạc, cậu không ngừng đảm bảo sẽ chăm sóc cho Lạc Lạc thật tốt, cô Lưu vẫn ấp a ấp úng muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra. Gọi mười mấy phút, mà cô Lưu vẫn chưa nói gì rõ ràng rồi mơ mơ hồ hồ cúp máy. Phó Gia đặt điện thoại xuống, khẽ cau mày lại. "Nói xong rồi sao?" Thấy cậu vừa nghe xong điện thoại, đồng nghiệp Cao Tinh bưng hai ly cà phê đi đến. "Chúng ta ra ban công nói chuyện chút đi." "Xảy ra chuyện gì sao?" Phó Gia hỏi. Cao Tinh cười cười nói: "Yên tâm yên tâm, đừng suy nghĩ lung tung, chút chuyện riêng thôi." Phó Gia nhận lấy cà phê rồi đi cùng anh đến bên ban công, chẳng hiểu kiểu gì. "Xem status của cậu rồi, dạo này đang chăm cháu giúp cô giáo cậu à?" Cao Tinh hỏi. "Ừm." Phó Gia gật đầu. Cậu đăng lên một bức ảnh Lạc Lạc đang ăn sáng lên newsfeed, cô Lưu khá thích cậu làm như vậy, một ngày bắt cậu đăng mấy lần. "Gần đây vợ tôi cứ giục tôi dẫn con đi chơi, mắng tôi bình thường không chăm con, cuối tuần này chúng ta cùng nhau dẫn mấy đứa nhỏ ra công viên chơi đi, con gái tôi có bạn tôi cũng đỡ." Phó Gia cau mày nhìn anh, cảm thấy lời mời này thật kỳ quặc, nhưng lại không có chỗ nào không hợp lý cả. Cậu nghĩ cuối tuần Lạc Lạc được nghỉ học, cậu cũng không biết phải chăm bé cả ngày thế nào, nên đồng ý luôn. Cô Lưu cười tít mắt nói: "Vậy tôi cảm ơn trước nhé." Chín giờ sáng cuối tuần, Phó Gia và gia đình Cao Tinh hẹn gặp mặt ở cổng công viên. Vợ của Cao Tinh dịu dàng thân thiện không giống với miêu tả của Cao Tinh chút nào, không giống với một người sẽ tức giận mắng mỏ chồng, anh cũng không phải không biết chăm con giống như mình đã nói, động tác chăm sóc con gái thuần thục, thậm chí còn hơn cả vợ mình. Phó Gia đặt thắc mắc này lại vào lòng, ngồi xổm xuống nói với Lạc Lạc: "Chào em gái đi." Con gái của Cao Tinh vẫn là một một em bé chưa biết nói chuyện, nằm trong chiếc xe nôi thổi bong bóng nước bọt. Lạc Lạc bám vào vành xe tò mò nhìn gương mặt bầu bĩnh của bé, chào hỏi với bé. Trước công viên, hai vợ chồng Cao Tinh đi vào cửa hàng mua không ít đồ ăn vặt, chị cho Lạc Lạc một cây kẹo bông gòn cầu vồng, cười nói: "Trẻ con đến công viên chơi đều phải ăn kẹo bông gòn, Lạc Lạc muốn ăn không nào?" Kẹo bông gòn cầu vồng xinh đẹp, được bán tại cửa hàng tiện lợi đầu tiên ở lối ra vào tàu điện ngầm. Phó Gia vẫn nhớ. Đôi mắt của Lạc Lạc sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn Phó Gia, Phó Gia cười nói: "Cầm đi, nhớ phải cảm ơn dì." Lạc Lạc nhận lấy kẹo bông gòn: "Cảm ơn dì ạ!" Vợ Cao Tinh sờ lên đầu cậu bé, khen cậu bé lễ phép. Năm người đi vào công viên, Phó Gia nhìn thấy cửa hàng dọc đường có bán bong bóng có họa tiết hoạt hình nên mua hai cái, một cái cho Lạc Lạc, một cái buộc vào xe nôi của con gái Cao Tinh, xem như quà đáp lễ của kẹo bông gòn. Cao Tinh đẩy xe nôi đi, vợ anh thì một tay che dù một tay khoác vào tay chồng mình đi sát vào nhau. Họ là một gia đình gắn bó thân thiết với nhau, ngay cả bóng cũng xếp chồng lên nhau. Phó Gia cúi đầu, nhìn thấy gương mặt trắng non nớt của Lạc Lạc bị phơi nắng đỏ lên, trán đổ đầy mồ hôi, mái tóc mềm mại đều dán cả vào trán. Cậu biết mình đã suy nghĩ thiếu sót, nên bảo nhà Cao Tinh đi trước, còn cậu quay trở lại cửa hàng mua bong bóng trước đó mua cho Lạc Lạc một cái nón che nắng. Sau khi đội nón lên, Phó Gia dắt Lạc Lạc đi xuống bóng cây ngồi nghỉ ngơi, định đợi sắc đỏ trên mặt cậu bé vơi đi bớt rồi lại đi tìm Cao Tinh. Lạc Lạc ngồi trên chiếc ghế gỗ đung đưa hai chân, tay trái cầm bong bóng, tay phải cầm kẹo bông gòn ăn ngon lành. Kẹo bông gòn làm quá lớn, ngay cả người lớn còn cảm thấy lớn, con nít ăn phải cật lực hơn. Sợi kẹo dính bên miệng, cậu bé định giơ tay lên lau đi, tay trái vừa đưa ra thì bong bóng bay đi, cậu bé muốn kéo nó lại, tay phải vừa giơ ra, kẹo bông gòn rơi xuống đất. Lạc Lạc:... Cậu bé trề môi ra, rưng rưng muốn khóc. Ngẩng đầu lên muốn đi kéo lấy bong bóng trên cây nhưng không chạm tới nên đành ngồi xổm xuống muốn nhặt kẹo bông gòn lên. Phó Gia ngăn cậu bé lại, vỗ nhẹ lên lưng bé dỗ dành: "Lạc Lạc đừng nhặt nhé, rơi rồi thì thôi, chú mua cho Lạc Lạc cái khác, bong bóng chắc là vẫn lấy xuống được, để chú thử xem sao, được không nào?" Lạc Lạc "ưm" một tiếng, nhịn không khóc. Phó Gia đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn sợi dây thòng xuống của chiếc bong bóng đang bị mắc trên cây, nhón chân lên giơ tay lên cao để lấy. Ánh mặt trời xuyên qua những tán lá xanh tươi, để lại những đốm lá trên gương mặt cậu. Đời này sẽ chẳng còn khoảnh khắc nào hoa mắt đầy rung động hơn lúc này nữa rồi. Một bàn tay cao hơn cả Phó Gia đưa ra, nhẹ nhàng nắm lấy dây bong bóng, kéo nó xuống. Người đó đứng ngay phía sau Phó Gia, rất gần, nhưng lại không đủ gần. Hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau, nó giống như sương khói, tan biến ngay đi chỉ trong chớp mắt. Lục Tề An kéo dây bong bóng xuống, đưa đến cho Lạc Lạc, hỏi: "Cái này của con phải không?" Giọng nói của hắn trong trẻo lạnh lùng, Lạc Lạc hơi sợ hắn nên cúi đầu xuống, sợ hãi đưa tay ra cầm lấy bong bóng, không dám nói cảm ơn. Lục Tề An quay người lại nhìn Phó Gia. Ánh mắt hắn nhìn Phó Gia dịu dàng hơn khi nhìn một đứa bé bốn tuổi rất nhiều. Thật ra, người hắn muốn đưa bong bóng là Phó Gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]