Người dịch: Tồ Đảm Đang Sau khi cô Lưu dẫn Phó Gia và Lạc Lạc lên lầu, bà lại vào phòng bếp nấu bữa tối. Tâm trạng của bà rất tốt, còn ngâm nga vài điệu hát dân ca. Chồng bà lén rời khỏi phòng bếp, đi tới phòng khách thì thấy Phó Gia đã quen thuộc chơi xếp gỗ với Lạc Lạc rồi. Lạc Lạc rất thích chơi xếp gỗ, nhưng cậu bé lại không thích chơi cùng với ông nội. Cậu bé chê tay chân ông nội chậm chạp, còn chê ông "độc đoán" cứ thích xếp gỗ thành hình ông muốn. "Thầy Thang." Phó Gia chào ông, chồng của cô Lưu họ Thang, mấy năm nay Phó Gia đều gọi ông như thế. "Ừm." Thầy Thang gật đầu với cậu, mặc dù ông không phải giáo viên, nhưng vẫn ra đủ dáng vẻ của một giáo viên. "Chuyện của Lạc Lạc cô Lưu có nói với em chưa?" "Nói rồi ạ." Phó Gia nói. "Nếu thầy và cô đều tin tưởng em, Lạc Lạc cũng chịu đến chỗ em thì em sẽ cố gắng chăm sóc Lạc Lạc giúp thầy và cô Lưu." Thầy Thang nghe cậu nói như vậy thì lập tức hiểu ngay vì sao vợ mình lại nhất định phải nhờ Phó Gia rồi. Có lẽ Phó Gia thương hai vợ chồng cô đơn già cả này, không có con cái bên cạnh, muốn đi chơi mà không có ai giúp trông cháu còn phải nhờ đến người ngoài không thân không thích như cậu đây... Thầy Thang thở dài, không làm hỏng ý định của vợ, mà là hỏi ý Lạc Lạc như đã định: "Lạc Lạc, con muốn ở cùng chú Phó một tuần không con?" Lạc Lạc ôm gỗ xếp, nhìn trộm Phó Gia, cười ngại ngùng: "Con biết ạ, ông và bà nội muốn ra ngoài chơi, không sao đâu, ông bà đi đi, Lạc Lạc có thể ở nhà chơi với chú Phó." Thầy Thang:... Ông quay người đi, tay chắp sau lưng đi vào nhà bếp, nói với cô Lưu: "Mua vé máy bay cho tôi đi." Cô Lưu vui vẻ ra mặt: "Ông đồng ý rồi à? Yên tâm đi, mặc dù Phó Gia chưa từng giữ trẻ, nhưng chỉ cần nó có tâm làm rồi thì nhất định sẽ làm tốt thôi." Thầy Thang nhìn gương mặt tự mãn của bà, giống như đang khoe con trai mình vậy, ông lắc đầu bất đắc dĩ. Sau bữa cơm tối, cô Lưu lấy ra đồ dùng thường ngày đã dọn ra sẵn từ trước của Lạc Lạc, vừa nhét vào tay Phó Gia vừa nói những việc khi chăm sóc Lạc Lạc cần phải chú ý. Thầy Thang đứng bên cạnh lải nhải không ngừng: "Gấp như vậy làm gì, ba ngày sau chúng ta mới đi mà?" Cô Lưu phản bác ông: "Thì là nhân lúc chúng ta còn chưa đi mới phải để cho Phó Gia và Lạc Lạc ở cùng nhau làm quen trước hai ngày, có vấn đề gì mới dễ giải quyết đấy." Mọi việc đều đã dặn dò rõ ràng xong, Phó Gia xách đồ đi phía trước, cô Lưu nắm tay Lạc Lạc đi phía sau, thầy Thang không tình nguyện mấy cũng đi theo phía sau cùng ra tiễn Lạc Lạc. Dáng vẻ thân thiết của họ trông giống một gia đình vô cùng, hàng xóm giáp mặt họ, kinh ngạc hỏi: "Cô Lưu, con trai bà từ nước ngoài về rồi hả?" Cô Lưu cười tươi rói, nói: "Không phải, đây là học sinh của tôi, có điều ai cũng tưởng nó là con trai tôi, chắc chúng tôi trông khá giống nhau nhỉ." Hàng xóm cũng cười lên: "Cũng hơi giống này, duyên phận cả đấy." Cô Lưu quay đầu nhìn Phó Gia, nụ cười lại càng rõ ràng hơn. Họ đi chầm chậm về bãi giữ xe của tiểu khu, tìm đến chiếc santana second hand của Phó Gia. Xe là do công ty phát cho cậu, nhu và yêu cầu của cậu về xe không hề cao, nên nhiều năm qua đều cứ dùng tạm như thế, không đổi xe mới. Cô Lưu ôm Lạc Lạc, mở cửa sau xe ra, phát hiện bên trong có gắn một chiếc ghế an toàn dành cho trẻ em. Bà ngẩn người, thầy Thang cũng ngẩn người theo. Phó Gia đặt đồ đạc ra hộp xe, thấy họ đều đứng ngơ ra ở cửa xe liền nói: "Ghế em lắp theo sách hướng dẫn đấy ạ, theo lý mà nói thì Lạc Lạc có thể ngồi được, nếu không được thì em sẽ chỉnh lại lần nữa." "Không có." Cô Lưu vội bế Lạc Lạc ngồi lên ghế, thắt dây an toàn lại. Trường mẫu giáo của Lạc Lạc rất gần, bình thường đều là đi bộ đến trường, trừ phi lúc còn bé xíu ở bên ba mẹ ngồi ghế an toàn ra, bé không còn trải nghiệm nào tương tự cả, vậy nên lập tức có cảm giác mới mẻ ngay, vui vẻ lắc lư đôi chân, cười toe toét với ông bà nội. "Em có lòng rồi." Thầy Thang nói. Phó Gia cười khiêm tốn: "Nên vậy ạ." Cô Lưu nhìn thấy dáng vẻ của cậu bây giờ, không biết vì sao lại nhớ đến hình ảnh của Lục Tề An trong thoáng chốc. Bỗng thấy buồn buồn, bà vội vàng nhìn đi chỗ khác, nói với Lạc Lạc: "Ở nhà chú Phó phải ngoan nhé, một tuần sau bà nội sẽ đến đón con về nhà, con nhớ ông bà rồi thì bảo chú Phó gọi video cho bà nội, có được không?" Lạc Lạc lần đầu tiên rời khỏi nhà, nhưng lại không nhát chút nào, cũng không bám rít lấy người thân không chịu buông mà là vui vẻ nói: "Dạ, byebye bà nội." Cô Lưu cười tít mắt hôn cậu bé một cái, đóng cửa lại. Phó Gia đứng trước mắt bà, bà nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng và vẫn nhớ ảo giác ban nãy, cảm thấy hơi bất an. "Phó Gia, có việc thì gọi cho cô, biết không?" Bà nói. Phó Gia gật đầu: "Cô yên tâm ạ, mấy ngày này em không tắt máy đâu." Cô Lưu trả lời một tiếng, được. Nhìn tiễn theo cậu lên xe, đưa Lạc Lạc rời khỏi. Cô Lưu ngơ ngác nhìn theo bóng chiếc xe rời đi, hỏi chồng: "Ông có thấy Phó Gia bây giờ giống một người nào đó không?" Thầy Thang vì chuyện ghế an toàn mà có cái nhìn khác về Phó Gia: "Tôi thấy nó làm việc tỉ mỉ, đối nhân xử thế rất tốt, giống bà đó." "Giống tôi chỗ nào." Cô Lưu cười khổ một cái, nói. "Tôi thấy... nó càng lúc càng giống Lục Tề An." Chỗ Phó Gia ở là một căn hộ độc thân, bốn mươi mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách kèm phòng bếp và nhà vệ sinh, bày trí cực kỳ đơn giản. Trong trí tưởng tượng của Lạc Lạc, cậu bé từ nhà mình đi đến nhà của chú Phó, đã đều là nhà thì chắc cũng như nhau thôi, nhưng sau khi đến mới thấy cái nhà này nhỏ xíu xiu, nhỏ giống như cậu vậy, trong nhà cũng không có ông bà nội, nên làm cậu bé bỗng nhiên thấy lúng túng quá trời. Ban đầu Phó Gia định dọn dẹp đồ của Lạc Lạc, thấy cậu bé ngồi trên sofa uốn éo tới uốn lui mất tự nhiên, nên đi đến bên cạnh bé, ngồi xổm xuống nhìn ngang với cậu bé: "Hôm qua vào lúc này Lạc Lạc đang ở nhà làm gì?" Lạc Lạc nhìn ngó khắp nơi, muốn tìm đồng hồ xem giờ. Cậu bé vẫn chưa biết xem đồng hồ lắm nhưng nhìn theo kim chỉ giờ thì có thể đoán được là khi nào. Phó Gia không nói thẳng giờ ra cho cậu bé, mà là dựa theo trí nhớ, cầm đồng hồ ở phòng khách lên đặt vào vị trí tương đương với nhà của cô Lưu. Lạc Lạc biết giờ rồi, cậu bé nói: "Hôm qua, bà nội bảo Lạc Lạc đừng xem tivi nữa, dẫn Lạc Lạc đi tắm, tắm xong rồi kể chuyện, kể xong là Lạc Lạc ngủ luôn rồi." "Được." Phó Gia ẵm cậu bé lên bằng một tay, dẫn cậu bé vào nhà vệ sinh tắm rửa. Đây là lần đầu tiên Phó Gia tắm cho con nít, sau khi bỏ nước nóng, cậu còn đặc biệt ôn tập một lần tài liệu đã tra xong rồi dùng nhiệt kế đo nhiệt độ nước rồi mới bỏ Lạc Lạc vào bồn tắm. Lạc Lạc giống như có thể cảm nhận được sự xa lạ và căng thẳng của Phó Gia, cả quá trình đều không quậy không khóc, cực kỳ phối hợp. Khi Phó Gia giúp cậu bé mặc quần áo, cậu bé còn chủ động nói mình tự mặc được. Một đứa trẻ lớn lên bởi tình yêu thương, cho dù là rất nhỏ cũng hiểu được làm thế nào để yêu thương những người xung quanh. Phó Gia dọn dẹp căn phòng ngủ duy nhất trong nhà thành phòng của Lạc Lạc, còn mình thì chuẩn bị ngủ ở chiếc sofa gấp ở trong phòng khách. Cậu cầm quyển truyện cổ tích ngồi bên cạnh giường dỗ Lạc Lạc ngủ, vì giọng nói của cậu bình thường, không thêm vào biểu cảm và động tác sinh động thú vị như cô Lưu, chưa đọc được bao nhiêu trang Lạc Lạc đã ngáp liên tù tì, lim dim buồn ngủ rồi. Phó Gia bỏ sách xuống, vén chăn cho Lạc Lạc, khẽ đi ra khỏi phòng. "Chú Phó." Lạc Lạc xoa mắt, buồn ngủ gọi cậu lại. "Chú đừng đóng cửa lại được không, con sợ." Phó Gia đồng ý, ngồi xuống bên cạnh trông cho cậu bé đến khi ngủ sau rồi mới rời đi. Lạc Lạc ngủ rồi, nhưng còn lâu mới đến giờ nghỉ của Phó Gia. Cậu trò chuyện trên wechat với cô Lưu một chút rồi mở máy tính lên xử lý công việc. Ngoài đi làm ở công ty tiêu thụ ra cậu còn hợp tác với đồng nghiệp mở một cửa hàng online, quy mô không lớn, chỉ là lợi dụng những tài nguyên còn trong tay để kiếm thêm thu nhập thôi. Vị đồng nghiệp này tên là Cao Tinh, đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Lần đầu khi mới vào công ty, vì vấn đề học lực và kinh nghiệm nên luôn bị xếp vào tầng thấp nhất của công ty, việc vặt gì cũng phải làm, mà lại lấy đồng lương thấp ngang ngửa với công việc vệ sinh. Cao Tinh cũng chính là ông chủ của cậu lúc đó đã ra tay giúp cậu, dẫn dắt cậu từng bước, giúp cậu giành slot bồi dưỡng trong công ty, còn giới thiệu khách hàng cho cậu, cho cậu rất nhiều nguồn khách hàng ổn định, mới có chỗ cho cậu thăng tiến. Nếu như không có Cao Tinh giúp đỡ, có lẽ bây giờ cậu vẫn còn vùng vẫy ở dưới tầng lớp thấp nhất mà thôi. Phó Gia mở máy tính, làm việc mãi đến mười hai giờ đêm. Cậu sờ lên hộp thuốc trên bàn theo thói quen, chỉ sờ được một khoảng trống. Không đúng, nhà có trẻ con, cậu không được hút thuốc. Cậu chống tay lên đầu, nhịn nửa ngày cũng không thể nhịn được cơn ghiền thuốc này nên cậu cầm lấy thuốc và chìa khóa ra ngoài, đi xuống lầu dưới hút thuốc. Bảy năm nay, cơn nghiện thuốc lá của cậu lúc nặng lúc nhẹ, lúc nghiêm trọng nhất là một ngày phải hút liền ba gói thuốc. Người ngợm cũng ngây ngây dại dại, uể oải suy sụp. Tình hình hiện tại đã tốt hơn, một ngày hút nhiều nhất là ba điếu, ít nhất một điếu, nghiện không nặng, chỉ là đã thành thói quen rồi nên khó bỏ thôi. Sau khi hút nửa điếu, cậu dập đi đầu thuốc quay về nhà. Trong nhà, Lạc Lạc vẫn ngủ say yên giấc, Phó Gia nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của đứa trẻ một lúc lâu mới hoàn hồn lại được, cậu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, tiện thể dọc dẹp vệ sinh trong căn nhà. Nghĩ đến đêm Lạc Lạc có thể sẽ thức dậy nên cậu để lại chiếc đèn nhỏ trong phòng khách lẫn phòng ngủ, cậu nằm xuống sofa trong phòng khách, thu tay lại vào lòng che lấy bụng mình một cách quen thuộc, co rúm người lại. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ có như vậy thì cậu mới có thể ngủ được. Buổi tối yên tĩnh không biết duy trì đến mấy giờ. Lạc Lạc lạ giường, ngủ không sâu, trở mình mấy lần đã thức dậy rồi. Trong mơ hồ, cậu bé nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ bên ngoài. Cậu bé hơi sợ hãi, xoa xoa đôi mắt đồng thời bò xuống giường muốn đi tìm Phó Gia. Đèn nhỏ bên ngoài chỉ rõ vị trí của Phó Gia, cậu bé đỡ lấy tường đi lại gần, âm thanh kỳ lạ càng lúc càng lớn. Đó là tiếng nức nở bị đè nén đến cùng cực, mơ hồ phát ra từ trong cổ họng như của một con thú bị thương. Cô Lưu từng dẫn cậu bé đến tiệm thú cưng, cậu bé từng thấy một chú chỏ nhỏ bị thương, bé không nhớ rõ mấy chó nhỏ kêu như thế nào, nhưng cậu bé nghe tiếng nghẹn nào này thì bỗng chốc lại nghĩ ngay đến chú chó nhỏ ấy. Mượn ánh sáng yếu ớt từ đèn nhỏ, Lạc Lạc thấy từng vệt nước mắt trên gương mặt Phó Gia. Đôi mắt cậu vẫn nhắm chặt, vẫn đang còn trong giấc mộng, nhưng cậu đã khóc ướt một mảng gối, ôm chặt lấy hai tay mình, không ngừng nức nở. Mũi cậu bé chua xót, không dám đi lại gần nữa, quay người chạy vào phòng trốn vào chăn, cũng bắt đầu khóc nức nở giống như Phó Gia luôn. Cậu bé rất sợ hãi, lại rất buồn bã, buồn bã đến mức cho dù bé không hiểu gì cả, chưa trải qua gì cả cũng cảm nhận được nỗi bi thương nặng trình trịch kia. Cậu bé không dám đánh thức Phó Gia, chỉ nằm sấp ở đó khóc mãi khóc mãi, rồi lại từ từ ngủ quên đi. Sáng ngày hôm sau, Phó Gia vẫn như mọi khi, sáng sớm thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lạc Lạc, rồi lại vào phòng gọi Lạc Lạc dậy, dẫn cậu bé đi rửa mặt, thay đồng phục mẫu giáo lên cho cậu bé. Lạc Lạc nhìn chú Phó bình thường ngay trước mặt mà lòng đầy kỳ quặc, hoài nghi tối qua mình nhìn thấy chỉ là một cơn ác mộng nên nói: "chú Phó, Lạc Lạc đã gặp ác mộng." Phó Gia vừa dẫn bé đến bàn ăn sáng vừa hỏi: "Con mơ thấy gì?" Lạc Lạc giơ hai tay ra để Phó Gia ẵm bé lên ghế, nói to: "Lạc Lạc mơ thấy chú Phó đang khóc!" Tay Phó Gia cứng đờ ra, cười mất tự nhiên: "Ừm... sao Lạc Lạc lại mơ thấy như vậy?" Lạc Lạc lắc đầu, nói: "Con không biết nữa, nhưng mà chú Phó khóc buồn quá, sau đó Lạc Lạc cũng khóc luôn." Phó Gia hạ mi mắt xuống, giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng: "Có thể... đây là thói quen xấu của chú. Giống như trước khi ăn cơm Lạc Lạc phải rửa tay vậy, chú cũng có thói quen, có điều đó là thói quen tốt của Lạc Lạc, còn của chú là thói quen xấu." "Thói quen xấu?" Lạc Lạc không hiểu. "Đúng, thói quen xấu." Phó Gia nói. "Con người có thói quen xấu là không tốt, cho nên chú mong Lạc Lạc có thể giúp chú giữ bí mật, đừng nói với bà nội nha." Lạc Lạc như hiểu như không gật đầu, cảm thấy mặc dù chú Phó đang cười nhưng cậu bé trông mà thấy khó chịu. Cậu bé nghĩ đến cái gì đó, hơi ngại ngùng nói: "Chú Phó có chỗ không tốt, nhưng cũng có chỗ tốt, chú giỏi xếp gỗ, hơn nữa chú cũng không giống người khác, bạn của bà ngội gặp Lạc Lạc đều sẽ hỏi đến ba mẹ của Lạc Lạc, nhưng chú Phó không hỏi." Phó Gia bật cười. Cậu biết vì sao Lạc Lạc khen cậu rồi. Mặc dù con nít không hiểu, nhưng cũng biết được khi người bên cạnh mình buồn bã thì phải khen họ, tán đồng họ. "Lạc Lạc không thích người khác hỏi về ba mẹ sao?" Phó Gia hỏi. "Dạ." Đôi mắt Lạc Lạc trong veo, nói khẳng định. "Vì họ có hỏi, như ba mẹ không yêu Lạc Lạc nữa rồi vậy, nhưng họ rất yêu Lạc Lạc mà, mặc dù họ không có ở nhà, nhưng họ vẫn yêu Lạc Lạc mà." Mặc dù người yêu bạn không ở bên cạnh bạn, nhưng họ sẽ không bao giờ ngừng yêu bạn. Tất cả những đứa trẻ được lớn lên bởi tình yêu thương đều sẽ không nghi ngờ điểm này. Phó Gia nhắm mắt lại, lồng ngực đau đớn. Cậu biết chứ... Cậu biết chứ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]