Tôi nghĩ, mỗi người đều có một vở kịch thuộc về riêng mình, có khi vô tình chạy vào vở kịch của người khác làm nhân vật phụ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ trở lại câu chuyện của mình để làm nhân vật chính.
Lần đầu tiên tôi gặp Tống Tây Hành là vào một buổi chiều tối giữa hè, tôi đang trộm ăn kem ở hành lang, tình cờ gặp ba tôi trở về mang theo Tống Tây Hành.
Khi đó, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khuya áo trên cùng cài cẩn thận, trên người có cảm giác trương dương lại phong độ trí thức, rất mâu thuẫn, an tĩnh mà đứng ở bên người ba tôi nghe ông ấy lải nhải với tôi.
“Đây là giáo viên môn Toán ba mời cho con, Tống Tây Hành, gọi là thầy Tống.”
Tôi mím môi, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cất giọng lanh lảnh:
"Tống Tây Hành."
Anh sững người một lúc, rồi mỉm cười với tôi, đôi mắt thật đẹp, anh nói:
“Xin chào.”
Tôi không hề ngoan, ít nhất ở trước mặt anh là như vậy.
Tôi thích nhìn anh giảng bài, sau đó nói không hiểu, yêu cầu anh giảng lại một lần nữa, anh cũng luôn không chê phiền mà giảng đi giảng lại, thật ra là tôi lừa anh, tôi đã sớm nghe hiểu rồi, nhưng tôi chính là thích bộ dáng anh giảng bài cho tôi.
Tôi cũng thích gọi tên của anh, trước giờ đều không chịu gọi anh là thầy Tống, bởi vì quan hệ thầy trò không quá có lợi cho việc phát triển sau này.
Đoạn thời gian đó, ba mẹ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-mat-lai-gap-duoc-nguoi/3030993/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.