Bác sĩ nói Tống Tây Hành bị thương ở đầu, còn đang hôn mê, trước mắt đã không nguy hiểm đến tính mạng.
Ngoài việc gia sư cho học sinh, thời gian còn lại tôi đều ở trong bệnh viện, trong khoảng thời gian này, học muội của Tống Tây Hành mà tôi gặp trước đó đã đến thăm một lần.
Cô ấy ôm một bó hoa, tươi cười rất đẹp mắt, giọng nói cũng rất trong trẻo:
“Chị nói học trưởng thật là thảm mà!”
Tông Tây Hành vì bảo vệ tôi mới bị đập trúng, tôi cúi đầu cắn môi không lên tiếng.
"Em gái nhỏ, có phải em khôi phục trí nhớ rồi không? Vậy khi nào chị có thể uống rượu mừng thế?”
“Chị biết em mất trí nhớ sao?” Tôi có chút kinh ngạc, trực tiếp bỏ qua nửa câu sau.
“Tất nhiên, chị còn biết học trưởng vì em mà từ chối tất cả các cô gái khác cơ mà.”
"Chậc chậc, em nói xem liệu học trưởng có mất trí nhớ hay không?”
Tống Tây Hành sẽ mất trí nhớ, sau đó quên mất tôi sao?
Bệnh viện về đêm rất yên tĩnh, sau khi tôi cẩn thận lau sạch sẽ từng ngón tay và mặt của Tống Tây Hành, dựa vào một bên đọc sách, nhưng một chữ cũng đọc không vào.
Lời học muội của anh nói vẫn cứ quanh quẩn trong đầu tôi, tôi có chút phiền não lấy điện thoại ra tra cứu, tỷ lệ bị đập đầu mất trí nhớ là bao nhiêu?
Có hàng ngàn câu trả lời nhưng không cái nào có thể cho tôi một đáp án chắc chắn.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-mat-lai-gap-duoc-nguoi/3030991/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.