Ngữ điệu của anh nhấn nhá vừa phải, thong thả dụ hoặc, khiến người nghe như muốn được liều mình chìm đắm vào. Vũ Đình Nguyên nhướn sát người tôi, phía sau anh là cửa sổ sát sàn rộng lớn, sau lưng là bầu trời đêm tràn ngập ánh sao, là cảnh đẹp của thành phố với muôn vàn ánh đèn rực rỡ, lung linh không gì sánh được. Khoảnh khắc ấy, người tôi hơi run lên, còn chưa dứt lời thì đã thấy anh ngẩng đầu lần nữa, nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng của mình, từng chút từng chút tựa như nâng niu bảo vật. Và cũng chính tại thời điểm đó, tôi nhận ra được một điều, hóa ra, trên thế gian này còn có người đẹp hơn cả bầu trời đầy sao ngoài kia.
Từ nhỏ sinh ra đã được thừa hưởng làn ra trắng muốt của mẹ, nên da tôi rất nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi là cũng đã khiến cho từng tấc từng tấc in lại nhưng dấu vết. Giống như bây giờ, phía trước ngực bị anh vần vò chán chê đã ẩn hiện những vết xanh tím, còn anh thì nhìn lên, đôi mắt bắt đầu âm trầm.
- Đừng sợ...
Bắt được cảm xúc không ổn định của tôi, Vũ Đình Nguyên hơi dừng lại một chút, sau đó lại không ngừng hôn lên da thịt đầm đìa mồ hôi của tôi, ngón tay dưới váy cũng càn rỡ vuốt ve nơi riêng tư đã trở nên ẩm ướt. Một ngón tay anh đưa vào đùa nghịch, cẩn thận kích thích dục vọng ẩn sâu trong người tôi, khiến tôi ngắt quãng từng hơi thở, rục rịch lửa nóng đầy hưng phấn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-van-thay-anh/3192992/chuong-38.html