Sau buổi nói chuyện ngày hôm ấy, tôi với Dương Thành Nam không còn gặp lại nhau, anh cũng chẳng đến tìm tôi nữa nên cuộc sống ba tháng sau đó của tôi có thể nói dần dần trôi qua một cách dễ thở. Thật ra tôi nhiều lúc cũng thắc mắc, thời gian trước người đàn ông ấy năm lần bảy lượt muốn cùng tôi loạn đến cùng, bây giờ đột ngột buông tay như vậy rốt cuộc là do cái gì tác động lên. Bởi vì với tính cách của anh, thì sẽ chẳng có chuyện dễ dàng như vậy, trừ khi có chuyện gì đó ngáng chân ngăn cản. Nhưng mà là vì chuyện gì, tôi lại thật sự không hề biết được.
Không còn vướng bận, cuộc sống của tôi cứ thế êm đềm trôi qua một cách nhẹ nhàng, sáng đi làm, tối về với con trai, cùng dạy con trai học chữ học số. Vũ Đình Nguyên thì vẫn như cũ, ngoài thời gian công tác, anh rảnh rỗi sẽ bất thình lình gọi điện cho tôi, sau đấy đưa tôi đi ăn ở những nơi tôi muốn. Nói thật, ban đầu tôi còn cảm thấy ngại, bài xích, không muốn đi vì tôi nghĩ mình với anh là một đường song song chạy thẳng, khoảng cách dài tự dải ngân hà, thêm nữa sự xuất hiện của Ngọc khiến cho sự tư ti trong tôi càng ngày dâng lên càng lớn. Tôi rõ ràng vốn muốn sống yên ổn, không bao giờ đón lấy nỗi phiền muộn, nhưng khi tần suất ở bên Vũ Đình Nguyên nhiều hơn, mọi chuyện đã đi chệch khỏi quỹ đạo.
Sự tĩnh lặng trầm ổn trong lòng liên tục bị khuấy đảo, mấy buổi tối tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-van-thay-anh/3192977/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.