Sao lại như vậy chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Mạc Thiệu Khiêm hốt hoảng, lại nhìn biển lớn, bãi cát, còn có Đồng Khiết mặc váy, Ngôn Thuần với sắc mặt khó coi.
Anh ôm chặt Đồng Khiết vào lòng như xin được đại xá, ghé sát vào tai cô.
Người đàn ông trước giờ vẫn luôn cường đại, lúc này lại rơi nước mắt không ngừng, nức nở nói, “Đồng Khiết, Đồng Khiết, Đồng Khiết…”
“Đừng đi mà, chỉ cần em vẫn còn ổn thì anh sẽ không cầu xin em tha thứ nữa, anh chỉ đứng từ xa nhìn em thôi, có được không? Anh chỉ mong rằng có thể được nhìn em từ xa thôi là được rồi…”
“Đồng Khiết, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em, anh không thể không có em…”
Mạc Thiệu Khiêm quá sợ hãi rồi.
Tất cả những thứ vừa rồi làm anh cảm thấy hoảng sợ từ tận sâu trong nội tâm.
Anh sợ tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, đến cơ hội bù đắp và lại gần cô anh cũng không có.
“Mạc Thiệu Khiêm, em thật sự từng yêu anh.”
Đột nhiên Đồng Khiết cười nhẹ một tiếng.
Ngôn Thuần đứng một bên cũng tự nhiên biến mất.
Trên mặt Mạc Thiệu Khiêm đầy vệt nước mắt, ngơ ngẩn nhìn cô gái đang cười nhẹ.
Cô đưa tay, xoa mặt Mạc Thiệu Khiêm, “Nếu em vẫn còn sống thì chắc rằng em sẽ rất vui đó, rất vui vì cuối cùng em cũng đã đả động được anh, làm anh yêu em.”
Mạc Thiệu Khiêm lắc đầu bất lực.
Đừng, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-hoa-hu-vo/3392296/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.