Mặt Ngôn Thuần mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút độ ấm nào. 
“Thế nào gọi là đàn ông linh tinh, anh Mạc, không thể nói bừa được đâu.” 
Đồng Khiết nhìn anh, “Mạc Thiệu Khiêm, sự thâm tình tới muộn còn rẻ rúng hơn cả cỏ nữa. Trước kia em vì anh mà đã bỏ ra nhiều như vậy, hận không thể móc tim ra cho anh, mà anh đối xử với em thế nào cơ?” 
“Lúc em bị thương, lúc em tủi thân, anh có từng hỏi em không? Anh có từng quan tâm đ ến em không?” 
“Em nói chuyện với anh Ngôn, nói chuyện công việc, anh lại theo dõi em, chỉ trích em, như thể em làm chuyện gì có lỗi với anh vậy.” 
Mạc Thiệu Khiêm hoảng loạn lắc đầu, lẩm bẩm nói, “Không, không phải…” 
Cô thở ra một hơi, “Mạc Thiệu Khiêm, chúng ta đã không còn là trẻ con nữa rồi, phải trả giá cho hành vi của mình. Anh lạnh nhạt với em ba năm mà chưa từng nghĩ đến em cũng sẽ đau, em cũng sẽ thất vọng, em cũng sẽ buồn, sau khi gom đủ thất vọng thì sẽ quay người rời đi sao?” 
“Về sau anh sẽ đối xử tốt với em, chuyện gì cũng lấy em làm trung tâm, sẽ không làm em buồn đâu, anh thề!” 
Gió biển thổi tung tóc Mạc Thiệu Khiêm, thổi bay góc váy Đồng Khiết. 
“Vậy sao? Nhưng anh có thấy đã muộn rồi không?” 
Giọng cô nhẹ nhàng. 
“Không! Vẫn chưa muộn! Bây giờ em vẫn còn sống sờ sờ đứng trước mặt anh, chúng ta vẫn còn có thể bắt đầu lại từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-hoa-hu-vo/3392295/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.