Còn chưa mở lời, Dung Thâm đã nói tiếp: “Nhưng mà nói thật, đừng trách tôi nói khó nghe. Người anh em à, cậu và Đồng Khiết ly hôn chính là tổn thất lớn nhất của cậu đấy. Người yêu cậu như Đồng Khiết, cả thế giới này không tìm được người thứ hai nữa đâu.
Mạc Thiệu Khiêm cau mày, “Cậu có ý gì?”
“Tôi có ý gì không phải quá rõ ràng rồi à? Tôi đương nhiên là cảm thấy cậu đã bỏ lỡ người mà cậu tuyệt đối không thể bỏ lỡ.”
Dung Thâm càng nói càng kích động, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Cậu còn nhớ khoảng thời gian ba năm trước, khi cậu bị mù không? Lúc đó cậu không thể chấp nhận sự thật này, cáu kỉnh thành cái bộ dạng gì, đồ đạc trong phòng bệnh đều bị cậu đập hết, bác sĩ và y tá không có người nào dám lại gần cậu, ngoại trừ Đồng Khiết. Cô ấy chẳng sợ gì cả, cô ấy dám bước gần về phía cậu, còn dám xông lên ôm lấy cậu vào lúc cậu điên cuồng nhất, không hề để tâm có mấy cái ghế đang nện lên người cô ấy. Nếu như tôi không nhớ nhầm thì lần đó cô ấy đã bị đập gãy hai cái xương sườn.”
“Tôi nhìn mà còn thấy đau, nhưng rõ ràng người bị thương, người chịu tủi nhục là cô ấy, lại vẫn luôn ôm lấy vỗ về cậu, hết lần này đến lần khác nói với cậu rằng cô ấy ở đây, làm cho mấy y tá bệnh viện nhìn mà bật khóc.”
“Vào lúc cậu khó chịu, chỉ có Đồng Khiết ở bên cạnh cậu, Đồng Tinh Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-hoa-hu-vo/3392265/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.