Buổi tối ấm áp ấy cuối cùng cũng tàn, mọi người thu dọn bãi chiến trường rồi ai về nhà nấy. Lâm Giai Ý hôm nay cô uống không nhiều vì ngày mai còn phải thức sớm để đi mua những thứ cần thiết cho tiệm bánh. Vẫn còn loay hoay với mớ nguyên liệu trong bếp, Vương Dịch Thành cất giọng nói:
- Khuya rồi, chúng ta về thôi.
Lâm Giai Ý:
- Anh đợi một chút, tôi dỡ tay dọn xong chỗ này rồi ra ngay.
Vương Dịch Thành bước lại gần, giúp cô để số bột lên kệ, vừa nói:
- Ngày mai anh sẽ tìm nhân viên giúp em. Một mình em loay hoay thế này không ổn.
Lâm Giai Ý:
- Tiệm mới mở, thuê nhân viên tôi sợ không đủ vốn …
Vương Dịch Thành cốc nhẹ đầu cô:
- Ngốc! Anh nuôi em được, anh giúp em mở tiệm bánh là vì em từng ao ước có nó. Mỗi ngày em chỉ cần làm bánh làm chủ còn những chuyện khác để anh lo. Anh đây không thiếu tiền.
Lâm Giai Ý cười nhẹ nhìn anh:
- Vương Dịch Thành, cảm ơn anh rất nhiều…
Vương Dịch Thành mỉm cười:
- Được rồi, hôm nay em cảm ơn anh nhiều lắm rồi đấy, về nhà thôi.
Về đến nhà cũng đã khuya, sau khi tắm rửa xong Lâm Giai Ý vẫn chưa chịu đi ngủ, cô ngồi trong phòng tính toán những thứ cần mua. Đang miệt mài thì Vương Dịch Thành từ ngoài cửa nói vọng vào:
- Giai Ý anh vào được không?
Cô chạy ra mở cửa cho anh:
- Trễ rồi sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-de-yeu-em/3392319/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.