Thời gian nhanh chống trôi qua, thấm thoát cái lạnh mùa đông đã dần tan biến thay vào đó là cái nắng ấm áp của mùa xuân. Không khí trong lành khiến người ta dễ chịu, ngọn núi phía xa từng bị lớp tuyết dày nhuộm trắng nay dần dần chuyển sang màu xanh tươi mát.
Vương Dịch Thành từ trên lầu đi xuống thấy Lâm Giai Ý đang loay hoay ở bếp, anh hỏi:
- Hôm nay em thức sớm thế, có việc gì sao?
Lâm Giai Ý vừa bưng tô phở thơm lừng đặt trên bàn vừa trả lời anh:
- Không có, hôm qua nghe anh bảo lâu rồi không ăn phở nên sáng nay tôi cố ý thức sớm đi siêu thị mua nguyên liệu nấu phở cho anh.
Vương Dịch Thành mỉm cười:
- Vẫn là em chu đáo.
Lâm Giai Ý cười:
- Anh mau vào ăn đi, để nguội không ngon.
Vương Dịch Thành ngồi vào bàn ăn, Lâm Giai Ý ngồi đối diện với anh. Không biết từ bao lâu rồi Vương Dịch Thành đã quen với việc ăn sáng cùng cô, nếu ngày nào Lâm Giai Ý không dùng bữa sáng tức ngày đó Vương Dịch Thành cũng sẽ không ăn. Lâm Giai Ý hỏi anh:
- Hôm nay anh không đi làm sao?
Vương Dịch Thành lắc đầu:
- Chút nữa có một chuyện quan trọng cần làm nên hôm nay anh không đến không ty.
Lâm Giai Ý thắc mắc:
- Chuyện quan trọng lắm sao?
Vương Dịch Thành bật cười:
- Tất nhiên là quan trọng nhưng em đừng nhìn anh như thế. Em nhìn anh như người làm ăn phạm pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-de-yeu-em/3392318/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.