Cả ba người cùng nhau quét dọn nhà cửa, trang trí nhà cửa, nấu ăn, chuyện trò vui vẻ, náo nhiệt và đầy sự ấm cúng. Do căn nhà ngày nào cũng được người giúp việc lau quét sạch sẽ nên chỉ trong một buổi sáng, với 3 nhân công không chuyên đã hoàn tất mọi thứ cần thiết cho đêm đón giao thừa tối nay. Đổng Khiết vừa lau tay vừa nói:
- Bây giờ chỉ cần đợi bác gái đến là chúng ta có thể ăn cơm đoàn viên rồi, bác Tạ nhỉ?
- Ưm. Bây giờ chắc cũng sắp đến rồi!
- Nếu đã không còn việc gì nữa hay chiều nay em dẫn chị ra ngọn đồi chơi ha, chị Lan ?
- Cũng được , nhưng chắc phải khoảng 3 hay4 giờ gì đó mới được tại chút nữa chị có cuộc họp với đối tác bên Mĩ!
- Oke chị , tầm đó thời tiết cũng mát mẻ hơn với lại nếu đi giờ đó không chừng ta có thể ngắm mặt trời lặn...
Đang nói bỗng Đổng Khiết phải im lặng, cô chợt nhận ra bây giờ xóm trọ nghèo nàn trong kí ức của cô đã được thay một bộ mặt mới với những ngôi nhà cao tầng, sự ồn ào náo nhiệt của phố thị. Việc khu đồi vẫn tồn tại đã là một kì tích đối với cô, mong muốn chi việc ngắm mặt trời lặn từ ngọn đồi là một chuyện viển vong đối với hiện thực hiện nay. Nhận thấy sự trầm buồn của Đổng Khiết, Bạch Lan liền đánh qua chuyện khác:
- Không ngắm mặt trời lặn thì mình hái nấm cũng được mà!
- À cũng được! Nhưng mà không biết bây giờ nấm còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-chi-co-anh/1069650/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.