Đã bốn năm trôi qua, từ tai nạn đó Đổng Khiết đều không quay về đây, những kí ức của cô về nơi đây cũng không nhiều, chỉ nhớ đó là một khu rất hoang vắng đi mấy trăm mét mới thấy được một ngôi nhà, nhưng điều mà cô ấn tượng hơn cả chính là ngọn đồi phía sau khu chợ nhà cô, khu rừng ở đó xanh tốt quanh năm thỉnh thoảng còn có vài con vật nhỏ trong rừng, Đổng Khiết vẫn còn nhớ lúc trước cha cô vào lúc rảnh rỗi hay dẫn cô vào rừng chơi kiếm chút rau dại hay nấm hay nếu may mắn bắt được con gà rừng cho bữa cơm chiều. Mỗi lần vào khu rừng đó, Đổng Khiết vô cùng thích thú, cô chạy nhảy vui ca hòa mình vào thiên nhiên. Những kí ức đó đối với cô là vô giá.
Sau bốn năm, vùng quê nghèo nàn bây giờ đã phát triển một cách vượt bậc. Những ngôi nhà san sát nhau, những con đường trải nhựa thẳng tắp, khu chợ sầm uất ồn ào náo nhiệt. Tất cả đều không còn cảm giác như lúc trước mọi thứ đều xa lạ đối với cô.
Chiếc xe nhà Bạch Lan dừng lại trước một ngôi nhà cũ theo kiểu kiến trúc xưa, nhà lợp ngói đỏ, phía trước có mảnh sân nhỏ với đủ loại cây trồng được chăm sóc kĩ lưỡng, ở trước cổng là cây hoa giấy đỏ, những cánh hoa đang bị làn gió tỏi bay. Ngồi trong xe, Đổng Khiết phải thốt lên:
- Chẳng phải nhà mình sao? Khác quá vậy?
- Chị đã cho gười sửa sang trông nôm lại ngôi nhà trong suốt bốn năm qua mà!
- Thật sao? Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-chi-co-anh/1069649/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.