Đi được một quãng đường, La Ngữ Tịch do cả ngày mệt mỏi mà ngủ thiếp trên lưng Hạc Tư Đằng.
Từ hơn mười giờ đêm đến hơn một giờ sáng mới về tới nhà, mất hơn mấy tiếng đồng hồ, Hạc Tư Đằng chỉ vì một chút khó chịu của La Ngữ Tịch lại sẵn sàng cõng cô đi bộ một quãng đường dài.
Nếu như hỏi Hạc Tư Đằng rốt cuộc đang nghĩ gì, có lẽ chính anh cũng chẳng trả lời được. Bởi giờ đây đối với anh, cảm giác sợ ông Hạc cũng không sợ bằng việc nhìn thấy La Ngữ Tịch chịu tổn thương vì mình.
Tiếc rằng thời gian ở bên cạnh La Ngữ Tịch quá ngắn, Hạc Tư Đằng không thể xác định được thứ cảm xúc dành cho cô là như thế nào.
Về đến nhà, vào trong phòng đặt La Ngữ Tịch xuống giường. Nhìn cô nhắm nghiền mắt chẳng hề bị đá động bởi xung quanh, Hạc Tư Đằng chợt nghĩ đến phải nhanh chóng xác nhận tâm tư của chính mình.
Tính toán xong, Hạc Tư Đằng còn chẳng thèm đắn đo, trực tiếp cúi người nhắm ngay môi cô mà hôn xuống.
Nhưng khi khoảng cách giữa hai gương mặt gần sát trong gang tấc, La Ngữ Tịch bất ngờ mở mắt, dứt khoát nắm tóc anh kéo mạnh một cái.
"Á!" Hạc Tư Đằng từ bên đây mép giường bị nắm tóc kéo ngã nhào qua phía giữa giường, cơ thể nặng trịch đè ngang lên người La Ngữ Tịch.
Hạc Tư Đằng ôm đầu đau đớn, nằm sấp quằn quại phía trên La Ngữ Tịch.
Cô lồm chồm ngồi dậy, đẩy anh ra khỏi người mình, gằn giọng nhắc nhở: "Hạc Tư Đằng, "em" anh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-ngoan-hoc-cach-lam-chong-em/953481/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.