“Số điện thoại cũ của cậu, đến giờ cậu ấy vẫn nạp tiền, mỗi lần uống say, đối với một số không người nghe, không ngừng bày tỏ nỗi nhớ nhung…”
Tôi không kìm được nữa, ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.
Những năm qua, điều tôi học được nhiều nhất là nhẫn nhịn, dù khổ dù khó cũng không được khóc, nước mắt là thứ không đáng giá nhất.
Nhưng bây giờ, nghe những điều này, chỉ cảm thấy khó chịu đến không thở nổi.
Người như tôi, làm sao xứng có được sự thiên vị thế này chứ?
“Cậu cũng biết cậu ấy rồi đó, tự mình làm cái gì sau lưng cũng không bao giờ nói với cậu, cậu cũng vậy, những năm qua sống khó khăn thế nào cũng chưa từng nhắc đến một lời.”
Chúng tôi đều ngầm hiểu không nhắc đến chuyện cũ, tôi biết điều anh ấy muốn không phải là sự cảm động của tôi, còn điều tôi muốn không phải là sự thương hại của anh ấy.
“Lâm Yêu, đời người có được mấy lần bảy năm? Tôi biết cậu suy nghĩ rất nhiều, nhưng những điều đó đều không phải là vấn đề, tôi chỉ biết Giang Trì là người không đ.â.m đầu vào tường sẽ không quay đầu, cậu là tâm ma của cậu ấy, cậu không đồng ý, cậu ấy có thể chờ đến ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi thậm chí đến chết.”
“Còn cậu thì sao? Ngoài Giang Trì, cậu còn có thể thích ai khác không? Cậu có thể gặp người nào tốt hơn cậu ấy không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-nao-dung-so/3630670/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.