"Có thời gian thì cùng Tiểu Hiên về nhà ăn cơm, cũng không xa, dì rất nhớ con."
Chu Hiên cũng cười nói bên cạnh: "Đúng thế chị ơi, mẹ em thường nhắc chị."
"Con cũng nhớ dì, đợi Tết dương lịch nghỉ sẽ đến thăm dì có được không?"
Tôi ôm lấy dì, không kìm được mà mắt cay xè.
Khi đó, là cảnh sát Chu, dì Chu, thấy tôi rách rưới, đã cởi áo khoác của mình khoác lên người tôi.
Khi đó, mỗi ngày dì đều đến bệnh viện thăm tôi, động viên tôi.
Dì đã giúp tôi một vạn tệ, giúp tôi vượt qua từng đêm khó khăn, ân tình này, cả đời cũng không trả hết được.
Bi kịch gia đình ngày đó, là sự bất hạnh của tôi, nhưng tôi lại rất may mắn, mỗi giai đoạn đều gặp được những người ấm áp này, cùng tôi đi qua.
Chỉ là vừa tiễn mẹ con dì Chu xong, liền thấy Trần Mãnh xách quà đến, mặt đầy u ám.
"Ồ, giỏi đấy Lâm Yêu."
Cậu ta một bộ dạng âm dương quái khí, tôi không hiểu vì sao.
"A Mãnh, cậu có ý gì?"
Cậu ấy khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Thế nào, một bên treo bạn tôi, một bên dây dưa không rõ với người khác?"
"Cậu hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm? Cậu biết bảy năm qua Giang Trì sống thế nào không?"
Cậu ấy đột nhiên cao giọng, lớn tiếng chất vấn tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-nao-dung-so/3630669/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.