Hôm sau Tưởng Nam Khanh tỉnh lại, vô ý thức sờ soạng vị trí bên cạnh, trống không.
Cô mở mắt ra nhìn xung quanh, không biết Mục Lăng Thành đã rời đi từ lúc nào, chả thấy bóng dáng đâu cả.
Cô theo thói quen cầm điện thoại lên nhìn, thế mà đã 9:00 rồi!
Tưởng Nam Khanh bật dậy, xoa xoa đầu một lúc mới tỉnh táo lại.
Đã lâu rồi cô không ngủ nhiều như vậy.
Cô mang dép vào, đầu tóc bù xù bước ra khỏi phòng ngủ, Mục Lăng Thành đang dọn đồ ăn lên bàn, thấy cô ra liền cười: “Bà cô của anh tỉnh rồi à? Mau đi rửa mặt đi, sau đó qua đây ăn sáng.
”
Tưởng Nam Khanh mơ màng vò đầu: “Đã chín giờ rồi, sao anh không gọi em dậy?”
“Còn không phải là vì mấy ngày vừa rồi em ngủ không đủ giấc à, anh không đành lòng gọi em dậy, muốn để em nghỉ ngơi thêm một chút.
”
“Thế anh dậy lúc nào?”
“6h50′.
”
“Dậy sớm như vậy làm gì, tăng ca?” Tưởng Nam Khanh vô cùng kinh ngạc.
“Tập thể dục.
” Mục Lăng Thành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Anh nhớ trước đây, người nào đó có thói quen dậy sớm chạy bộ, gần đây lúc em gọi em dậy, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Xem ra em ở nước ngoài mấy năm, thói quen tốt này đã bị từ bỏ rồi.
”
“Ừm… Ở nước ngoài, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, vì vậy không có thời gian chạy bộ.
”
Nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-hon-anh/3515346/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.