Kỳ nghỉ Quốc khánh cuối cùng cũng đến, Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh cùng mọi người ngồi xe lửa về thành phố Cần Nam.
Đến nhà ga Cần Nam, Tề Duy Duy và Quách Mậu Tuyết đã đứng chờ, trông thấy mấy người bọn họ thì vui mừng vẫy tay: “Nam Khanh, Cookie, bọn mình ở đây!”
Tề Duy Duy xông đến ôm Tưởng Nam Khanh và Cookie: “Hai cậu là đồ vô lương tâm, bỏ mình ở lại, có nhớ mình hay không?”
Tưởng Nam Khanh: “Nhớ mỗi ngày, nhớ mỗi đêm, nhớ đến nỗi mất ngủ.”
Cookie cũng gật đầu: “Mình cũng vậy, nhớ cậu đến nỗi gầy đi mấy cần.” Sau đó bóp bóp cái mặt nhỏ của mình.
Vẻ mặt Tề Duy Duy ghét bỏ đẩy hai người họ ra: “Con người có tình yêu khác hẳn với lúc trước, nói chuyện phát ngấy.”
Sau đó cô nhìn ba anh chàng phía sau họ, lúc chạm phải ánh mắt Lưu Minh Triết, sắc mặt Tề Duy Duy có chút lạnh nhạt, cô nhanh chóng thu tầm mắt lại.
Quách Mậu Tuyết nói: “Chắc mọi người vẫn chưa ăn cơm, hay là đi ăn trước đã?”
Tưởng Nam Khanh gật đầu, quan sát quần áo của Quách Mậu Tuyết một lát, cười: “Chị đổi phong cách à?”
Gần đây nhiệt độ bắt đầu giảm, Quách Mậu Tuyết mặc một chiếc áo len trắng, quần bút chì màu đen, nhìn rất mộc mạc, lại thêm mái tóc búi cao, nhìn trông rất ngọt ngào.
Dáng vẻ này khác xa phong cách trước đây của cô ấy.
Quách Mậu Tuyết cười: “Gần đây có một vị học trưởng giới thiệu cho chị một bộ phim truyền hình chiếu mạng. Chị là nữ phụ hai, diễn vai bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-nhao/541946/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.