Edit: Xiao Yi.
Từ khi Cố Ngôn Thanh tiếp quản tập đoàn Đằng Thuỵ, Lục Tinh hoàn toàn buông tay để cho con trai tự mình kiên quyết xử lý mọi việc mà không thèm để ý tới. Ngoại trừ chơi với hai đứa cháu nội một trai một gái thì bà chỉ nhào vào lòng giáo sư Cố, kéo ông đi du lịch khắp nơi, tự nhiên sẽ đặt hết gánh nặng tập đoàn lên vai Cố Ngôn Thanh.
Hôm nay là cuối tuần, Cố Ngôn Thanh hiếm khi rảnh một hôm, liền ôm Tần Noãn ngủ từ sáng tới tối.
Chỉ có điều, nguyện vọng này của anh khó mà thực hiện được.
Mới hơn sáu giờ rưỡi sáng, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người bên ngoài gõ không dứt, tiếp đó là giọng nói non nớt không rõ vang lên, “Ba ơi, mẹ ơi, đi phơi nắng thôi, dậy đi thôi! ! !”
Tần Noãn khẽ nhíu mày, rúc vào trong lòng của Cố Ngôn Thanh, tìm một vị trí thoải mái rồi ngủ tiếp.
Tiếng gọi bên ngoài vẫn tiếp tục, “Ba ơi, mẹ ơi, dậy đi ba mẹ ơi! ! !”
Tiểu Tích Tích ba tuổi thường ngủ vào tám giờ tối, buổi sáng năm giờ đã dậy, sau đó bé còn có thể ngủ trưa tới hai ba giờ chiều.
Nhưng Tần Noãn không giống vậy, mười giờ tối dỗ con gái ngủ xong, lúc về phòng ngủ còn bị Cố Ngôn Thanh dày vò tới rạng sáng. Cô lại không có thói quen ngủ trưa, cho nên giấc ngủ buổi sáng đối với cô rất quan trọng.
Giọng bé ríu rít bên tai, Tần Noãn không khỏi đau đầu. Cô đẩy người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-do-anh/2031700/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.