Khúc Bình Thanh trở mình, để lộ toàn thân trần trụi, nhướng mày mở miệng: "Đúng, tôi bắn toàn bộ chúng nó vào trong thân thể em rồi."
Nhóc con trố mắt không tin nổi, ngay sau đó đôi mắt đỏ hoe, nước mắt nói đến là đến, nỗi mệt mỏi và cơn tức giận tích tụ cả đêm qua cùng sáng nay cuối cùng cũng phun trào, tức đến nỗi cả hàm răng cũng run lên: "Các người coi tôi là cái gì?"
Thật ra cũng không có gì lạ khi Mạnh Việt phản ứng mãnh liệt như vậy, từ nhỏ được bảo bọc kín kẽ không một lỗ hổng, chưa từng học thói ăn chơi sa đọa của đám công tử bột, lớn vậy rồi nhưng vẫn chỉ là một cậu học sinh, thoáng cái đã kéo cậu vào khuôn khổ phép tắc và vận trù trên thương trường, hẵng còn non nớt quá. Đứng trên lập trường của cậu, rõ ràng hôm qua còn yên ổn ngồi trong lớp học, qua một đêm bỗng phải chịu đựng những biến cố về thể xác lẫn tinh thần, chỉ thiếu một cái miệng cống nữa thôi là nước lũ sẽ trào ra như vỡ đê, và lời nói của Khúc Bình Thanh như giọt nước tràn ly, vừa vặn chọc thủng một cái lỗ.
"Đồ chơi sao?"
Mạnh Việt nhịn cơn nhức mỏi bước xuống giường, cậu thậm chí còn muốn bật cười, lúc trước ba Mạnh mẹ Mạnh không hỏi cậu thích nam hay nữ đã định cho cậu một cuộc hôn nhân, cho dù vạn lần không mong muốn cũng phải lấy đại cục làm trọng, dù sao cuối cùng vẫn là nhà họ Mạnh được lợi, có hỏi ý kiến của cậu hay không cũng chẳng quan trọng, hiện tại không biết Thẩm Tri lên cơn điên gì, vứt bỏ mặt mũi hai nhà lừa cậu lên giường của một người đàn ông khác, lẽ nào cậu thực sự chỉ là công cụ tranh giành lợi ích, là thứ đáng bị người ta đẩy tới đẩy lui thôi sao?
Nếu như sau này cậu và Thẩm Tri trở thành gia đình hợp pháp, lẽ nào vẫn phải tôn trọng lẫn nhau sau cơn ác mộng này, hoặc là khiến cơn ác mộng trở nên tồi tệ hơn từng ngày hay sao? Hôm nay là Khúc Bình Thanh, ngày mai sẽ có hai, ba, bốn, năm người như thế này, cậu chỉ có thể chống cự trong vô vọng chứ vĩnh viễn không bao giờ bò lên được ư?
Cậu nhất định phải trở về nói rõ ràng, để ba mẹ cậu nhìn lại xem Thẩm Tri là cái loại người gì. Còn hôm nay, coi như cậu bị chó cắn.
Khúc Bình Thanh thấy người nọ không kiềm chế được cảm xúc, quấn chăn đi chân đất trên sàn, nức nở chả biết làm gì mà lục tới lục lui không tìm được quần áo, hắn quét mắt nhìn cơ thể trần trụi của chính mình, lông mày khẽ giật giật. Hắn sẽ không an ủi người ta, hắn chỉ là nói những điều thực tế: "Được rồi, em không phải đồ chơi, có món đồ chơi nào lại ngon ngọt như em không? Về đừng nói gì hết, tôi sẽ giải quyết chuyện này cho em."
Mạnh Việt tặng hắn một cái nhìn quái gở, khóe mắt vẫn còn đọng giọt lệ: "Anh thì biết cái gì?"
Khúc Bình Thanh không trả lời cậu, gọi điện sai người mang hai bộ quần áo đến đây, xong xuôi mới vẫy tay với người đang đứng ngu ngơ ở bên kia: "Qua đây giúp tôi tí đi, em như này là muốn nhìn tôi khỏa thân đấy à?"
Tầm mắt Mạnh Việt nhìn theo hướng cố định, đương nhiên sẽ không di dời xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt hắn không dịch một phân. Trước đây cậu chưa từng gặp Khúc Bình Thanh, nhưng đã nghe không ít lời về người này từ miệng người khác, trong công việc như có ba đầu sáu tay, gặp người thật thì có vẻ không giống trong tưởng tượng lắm, sao mà lại tùy tiện như vậy, sao mà lại suồng sã đến thế?
Ông chủ Khúc bị dán thêm cái nhãn tùy tiện suồng sã tìm một cái áo tắm trong ngăn kéo ném cho Mạnh Việt, mình cũng tròng lên người một cái rồi tự rót một ly rượu vang, nói: "Thẩm Tri là dân cờ bạc, cái loại hèn hạ đấy không làm nên trò trống gì đâu, nếu em vẫn bằng lòng hòa hảo với cậu ta thì ba tháng sau tôi sẽ giữ cậu ta cho em, còn nếu em không bằng lòng, tôi đá cậu ta một cái cũng chả phải vấn đề gì nan giải."
Mạnh Việt quay lưng, rón ra rón rén thay quần áo, phía sau cậu đau rát, vết xanh tím trên người thấp thoáng dưới lớp chăn bông mỏng, tư thế trông khá khó chịu, cởi một thứ lại mặc một thứ như sợ bị nhòm ngó, nghe thấy câu nói này, động tác của cậu dừng lại, nhỏ giọng nói: "Tôi không bằng lòng."
Từ lúc bắt đầu là do cậu thuận theo, có sao hay vậy thì giờ thôi được rồi đấy, cậu không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với Thẩm Tri nữa.
Khúc Bình Thanh thấy hơi hơi hài lòng với câu trả lời này, nhấp một ngụm rượu vang rồi đút vào miệng Mạnh Việt, đầu lưỡi cạy hàm răng, lại còn vô liêm sỉ vòng tay qua ôm eo cậu không buông, đúng lúc ngoài cửa vang lên tiếng "Cốc cốc cốc", hắn mới miễn cưỡng buông người trong lòng ra, xoay người mở cửa.
"Khụ khụ—" Mạnh Việt bị sặc rượu, vừa ôm ngực vừa ho, trừng mắt nhìn người vừa đóng cửa lại rồi bước tới với bộ quần áo trên tay, hắn đột nhiên vắt một bộ quần áo lên đầu cậu, tầm mắt chợt bị chắn ngang: "..."
"Mặc vào, đưa em đi ăn cơm."
Tất nhiên cuối cùng Mạnh Việt không có cùng hắn ăn cơm, cậu còn chả muốn nói chuyện với Khúc Bình Thanh nên tự bắt xe về trường luôn.
Sau khi Mạnh Việt rời đi, Khúc Bình Thanh trở lại công ty, gọi người đưa phần tài liệu hôm qua tra được cho hắn, giở ra đọc.
Thì ra tên là Mạnh Việt.
Đồng ý để Thẩm Tri đưa người đến chơi không có nghĩa là hắn có thể yên tâm nhận lời, các thông tin chi tiết của Mạnh Việt nhanh chóng được thu thập rồi gửi đến cho Khúc Bình Thanh, cậu chủ nhỏ nhà họ Mạnh, vị hôn phu chưa công khai của Thẩm Tri, đang học năm ba ngành quản trị kinh doanh.
Khúc Bình Thanh nhìn phần giới thiệu của tập đoàn Mạnh thị, ngón tay gõ gõ mặt bàn, hình như hắn chưa hợp tác với nhà họ Mạnh thì phải.
"Cử hai người sắp xếp bên cạnh Thẩm Tri và Mạnh Việt." Khúc Bình Thanh phân phó, "Để mắt kỹ đến Thẩm Tri cho tôi."
"Vâng."
Trò đỏ đen này dễ khiến con nghiện nóng ruột lắm, gì cũng dám làm, hôm nay có thể chắp tay dâng hôn phu cho người khác, ngày mai có khi lại múa dao chém người ấy chứ, chưa biết chừng còn nung nấu âm mưu gì nữa kìa, hiện tại Mạnh Việt là người của hắn, ít nhất là ba tháng tới, đừng ai mơ tưởng động vào cậu nhỏ này một ngón tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]